Đích Nữ Vô Song

Chương 54 : Mẫu tử tình thâm, tính kế nhau

Ngày đăng: 15:13 30/04/20


Chương Vân ngẩn ra, căng thẳng nuốt nuốt nước bọt, dùng khổ nhục kế, lại vu oan hãm hại, Bùi Nguyên Ca lúc trước đã làm loại chuyện này, mánh khóe cũ tuy tầm thường nhưng nếu lão gia nghi ngờ bà động tay chân vào trà, phiền toái còn lớn hơn sự kiện phong hàn nữa. Đang lúc thẩm thỏm, quyết định khó khăn thì nghe tiếng Bùi Nguyên Ca cười khẽ, từ trên cao nhìn xuống mang theo đùa cợt: "Ta trêu di nương chút thôi, di nương cũng tưởng thật sao, xem ngươi sợ tới mức này rồi! Trà này không phải đưa ta uống sao?"



Nàng nói xong với tay đỡ ly trà.



Chương Vân theo bản năng rụt lại, tránh tay của Bùi Nguyên Ca, ánh mắt đề phòng. Bà không cho rằng Bùi Nguyên Ca nói giỡn!



Ý cười trên mặt Bùi Nguyên Ca càng sâu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Chương Vân, ôn nhu nói: "Di nương sao vậy? Chẳng lẽ luyến tiếc này ly trà ngon sao?" Những lời này nàng chỉ dùng ngữ điệu bình thường để nói, lập tức khiến mọi người trong phòng chú ý, cùng nhìn Chương Vân bằng ánh mắt kỳ quái, rõ ràng bà ta chỉ điểm Bùi Nguyên Ca kính trà bồi tội, nhưng không hiểu vì sao lại không đưa cho Tứ tiểu thư.



Trước mắt bao người, Chương Vân tiến thoái lưỡng nan.



Vương mama vội vàng hoà giải nói: "Chén trà này đã lạnh, di nương sợ không tốt cho tiểu thư, bởi vậy muốn đổi ly trà nóng khác tới." Bà ta nhẹ nhàng huých Chương Vân một cái, ý bảo bà châm lại trà.



Đúng lúc này, đám người Bùi Nguyên Xảo vừa vặn đến thỉnh an, Chương Vân thuận thế làm bộ như đã quên chuyện này, không dám nhắc chuyện kính trà bồi tội. Bùi Nguyên Ca cũng không để ý, chỉ cười nhìn Chương Vân, thấy bà ta bởi vì mình quét mắt nhìn ly trà có một lần mà khẩn trương, bỗng nhiên mở miệng nói: "Phụ thân, nếu di nương đã được bỏ lệnh cấm, nữ nhi xin trả lại chi quyền tạm thời của mình cho di nương."



Chương Vân vốn tưởng rằng Thư Tuyết Ngọc cùng Bùi Nguyên Ca chắc chắn giữ lại quyền trưởng quản, vì không muốn nổi lên xung đột với bọn họ mà ngay cả tạm thời buông quyền quản phủ bà ta cũng đã chuẩn bị tốt. Không ngờ Bùi Nguyên Ca lại chủ động nhắc tới khiến bà ngạc nhiên cùng nghi hoặc. Miệng lại đùn đẩy nói: "Nô tỳ là người sai, không dám hy vọng xa vời lại chưởng phủ vụ, nếu Tứ tiểu thư cảm thấy mệt nhọc, không bằng thỉnh phu nhân giúp đỡ." Biết Bùi Chư Thành tuyệt đối sẽ không đem phủ vụ giao cho Thư Tuyết Ngọc, bà vui vẻ làm người tốt.




Tử Uyển thầm khen tiểu thư liệu sự như thần, cười như không cười nói: "Di nương đã ngủ say, sợ là không thể hầu hạ lão gia."



"Nếu ngủ thì phải kêu di nương dậy, dù sao chốc nữa lão gia mới đến Tứ Đức viện." Vương mama tiếp tục nói, hồn nhiên không để trong lòng.



Tử Uyển lại hừ một tiếng, nói: "Hôm nay, Tứ tiểu thư cùng di nương đánh song lục rất vui vẻ, nên mới giữ di nương ngủ lại. Tứ tiểu thư từ nhỏ thân thể đã không tốt, trước là mỹ nhân lệ, sau lại bị phong hàn xâm nhập, thân thể càng yếu, đêm ngủ không sâu, khó khăn lắm mới chợp mắt, nếu bị quấy nhiễu sẽ rất khó vào lại giấc ngủ. Ngày mai lão gia nhìn thấy tứ tiểu thư vẻ mặt tiều tụy, hỏi đến, ngươi tự đi lĩnh tội chứ đừng liên lụy tới ta! Mama nếu muốn đi gọi thì tự đi gọi đi, ta không dám quấy nhiễu Tứ tiểu thư." Nàng nói xong vung khăn tay, quay đầu bước đi.



Vương mama trợn tròn mắt.



Di nương ngủ lại, đây chính là ân sủng, chứng tỏ Tứ tiểu thư coi trọng di nương. Nếu di nương cố ý về Tứ Đức viện hầu hạ lão gia, quấy nhiễu tiểu thư, dù ai phân xử, đều sẽ cảm thấy di nương vì tranh sủng, không để ý tới thân thể của Tứ tiểu thư. Cứ như vậy, chẳng phải nói lúc trước di nương đối tốt với Tứ tiểu thư đều là giả vờ hay sao? Nếu ngày mai lão gia biết, sợ sẽ cảm thấy di nương không quan tâm Tứ tiểu thư, tình cảm ngoài mặt mà thôi, nếu thế thời gian công sức di nương bỏ ra coi như uổng phí hết.



Nhưng... . chờ mong rất lâu mới đợi đến tối nay, nếu trơ mắt bỏ qua như vậy, đừng nói di nương, ngay cả lòng bà cũng nhỏ máu.



Đi gọi di nương, hay là không gọi? Vương mama nhất thời tiến thoái lưỡng nan.