Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 50 :

Ngày đăng: 19:41 18/04/20


"Ngược lại ta muốn hỏi muội muội, muội muốn thế nào?" An Nhược Thần nói, "Muội đến cầu xin ta tìm hôn sự cho muội, nhưng chớp mắt đã sắp mười ngày trôi qua, muội lại không có chút tăm hơi nào. Nếu ta xin tướng quân làm thật, nhưng té ra vốn dĩ muội không có tâm tư đó, ta uổng phí một trận, còn không có cách nào ăn nói với tướng quân, mặt mũi ta biết đặt đâu vào đâu, sau này còn làm sao ở cạnh tướng quân được." 



An Nhược Hi hơi chột dạ mím môi.



"Nên ta mới muốn tìm muội muội hỏi rõ, rốt cuộc muội định thế nào. Nếu muội không có quyết tâm làm việc cho ta để đổi lấy cơ hội gả ra ngoài quận, vậy chúng ta hãy nói rõ với nhau từ sớm, kể từ đây không qua lại gì nữa, coi như kết thúc sạch sẽ, đôi bên đều không chậm trễ."



"Đương nhiên là ta thật lòng rồi, nếu không có ai lại chịu để tỷ hiếp đáp như thế." An Nhược Hi cứng miệng đáp, nói xong lại cảm thấy lời này khá khó nghe, nhưng không kịp nuốt về được nữa. Thế là lại mềm giọng, lặp lại: "Không phải tỷ để ta thăm dò tin tức sao, ta tính thăm dò mấy tin có ích đã, như vậy tỷ cũng có thể vui mừng, tỷ muội chúng ta mới có lời chuyện trò được. Nếu không tỷ để ta nhìn sắc mặt, lại không muốn giúp ta, há chẳng phải ta đã đi một chuyến uổng công rồi sao."



"Thế ư?" An Nhược Thần lạnh lùng nói: "Vậy thì tốc độ thăm dò tin tức của muội đúng là chậm."



An Nhược Hi cãi lại: "Trong chuyện hàng hóa ngọc thạch này, làm thế nào để lấy ra từ thương bạc ti, chỉ có Tiền lão gia biết. Hôm đó muội nhân lúc Vinh Quý vui vẻ mà hỏi mấy câu. Vinh Quý cũng không biết chuyện. Đệ ấy nói chính cha cũng lo lắng, nhưng Tiền lão gia miệng kín như bình, cha cũng không tiện hỏi nhiều. Tình hình như thế, làm sao muội thăm dò được? Nhưng mà tỷ thì có thể, tại sao tỷ không đi mà hỏi? Lại còn trách ta."



"Làm sao muội biết ta không thăm dò? Cha không biết, không phải còn có người biết sao?"



An Nhược Hi sững sờ, bật thốt lên: "Tiền lão gia?"



An Nhược Thần nhìn nàng ta chăm chú: "Có phải muội đã nói gì với Tiền lão gia không?"



An Nhược Hi không dám nhìn vào mắt nàng, trong miệng vẫn cãi bướng: "Ta tránh lão ta còn không kịp, làm sao nói chuyện với lão chứ."



An Nhược Thần cười nhạt: "Muội nói với Lục đại nương, có người biết nàng ấy là người giúp ta, bảo nàng ấy chú ý ra vào." 



"Vì muội tốt bụng."



"Cha mẹ biết Lục đại nương giúp ta, cùng lắm chỉ là dựng mấy chuyện vớ vẩn, ví dụ như tạo tin giả để nàng ấy đưa đến chỗ ta. Cho dù có ý định gì thì cũng sẽ nói với muội. Chỉ có một người khác, làm chuyện xấu sẽ không nói với muội, tâm địa lại ác độc, hận ta thấu xương."



An Nhược Hi vội kêu lên: "Cho dù ta không nói, cha mẹ hoặc Vinh Quý cũng sẽ nói với lão. Dù sao ta cũng phải nói gì đấy để thoát thân, mà tất nhiên lão ta rồi cũng sẽ biết chuyện đó, có do ta nói hay không thì có gì quan trọng chứ, ta suy đi nghĩ lại..."



Nói đến đây chợt nàng ta ngậm miệng lại. Nàng ta gốc thật, cuống quít quá nên quên hết đi. Rõ ràng nàng ta có thể bảo là do cha nói, còn nàng tình cờ biết được, có lòng tốt đi báo lại với Lục đại nương. Nàng nhìn An Nhược Thần, cảm thấy trong mắt tỷ ta như toát lên vẻ "quả nhiên ngươi xấu xa hệt như ta đoán".



An Nhược Hi khẽ cắn răng, ưỡn thẳng sống lưng. Nàng ta không xấu, dù sao nàng ta cũng phải tính toán cho mình. Huống hồ dù nàng ta không nói tin tức này thì Tiền Bùi cũng sẽ biết.



"Muội muốn thuận lợi mọi bề thì ta cũng không cản muội, nhưng bất kể là muội muốn bảo hổ lột da*, hay là tiếp tay cho giặc, thì cũng nên cân nhắc lại đi. Tiền Bùi không phải kẻ dễ trêu đâu. Muội lấy lòng lão ta, nhưng đã để lộ nỗi sợ hãi của bản thân trước lão. Lão sẽ để mắt đến  muội, túm lấy nhược điểm của muội. Muội đừng có quên, đến cha còn sợ lão ta, ngay cả thái thú đại nhân cũng kiêng dè lão, làm sao muội có thể là đối thủ của lão được chứ."



(*Bảo hổ lột da: Thành ngữ chỉ việc bàn bạc với kẻ ác mà muốn hy sinh lợi ích riêng của họ thì nhất định không thành công. Ở đây ý nói An Nhược Thần phải hy sinh cho An Nhược Hi.)



Tim An Nhược Hi đập thình thịch, nhớ lại ánh mắt nhìn nàng ta chăm chú của Tiền Bùi khi ở trong xe ngựa mà sợ hãi. Nàng ta nuốt nước bọt, nói: "Tỷ nói tới nói lui, chính là muốn nói cho ta biết là không nhờ vả cha mẹ được, còn Tiền Bùi lòng dạ ác độc, chỉ có tỷ là người tốt, ta phải dựa vào tỷ, có đúng hay không?"




Lục đại nương đưa rau xong, cất sổ sách đi, đến phòng khách nhỏ để gặp An Nhược Thần, câu đầu tiên chính là hỏi: "Hôm qua cô nương lại gây ầm ĩ với An gia nữa sao?"



"Đại nương nghe nói rồi?"



"Đúng thế. Chuyện kiểu đó luôn lan truyền nhan mà." Lục đại nương có hơi lo lắng cho nàng, "Thế nhưng cô nương có phiền toái gì vậy?"



An Nhược Thần gật đầu. "Muốn nhờ đại nương giúp đây. Nhưng không phải chuyện của An gia, lại rất nguy hiểm."



Nhất thời Lục đại nương trở nên nghiêm túc: "Chuyện gì?" 



"Từ trước đến nay ta toàn liên lụy đến đại nương, nhưng đại nương không so đo, nay đại nương lại bị Tiền Bùi và cha ta theo dõi, ta rất hổ thẹn với đại nương. Chỉ là chuyện trước mắt không cách nào so được với những điều đó, ta cần phải nói rõ với đại nương, nếu nhúng tay vào, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Lại phải quản kín miệng, che giấu bí mật."



Hai mắt Lục đại nương sáng ngời, hạ thấp giọng hỏi: "Cô nương muốn mời ta cùng đối phó mật thám sao?"



An Nhược Thần gật đầu.



Lục đại nương tiến lên một bước, dùng sức siết tay An Nhược Thần, nói bằng giọng vô cùng khẳng định: "Ta đồng ý."



"Đại nương." Tuy cũng nằm trong dự đoán, nhưng An Nhược Thần vẫn bị chấn động. Nàng đúng là quá may mắn, lại gặp được người như thế.



"Nếu ta là đàn ông, ta cũng muốn ra chiến trường bảo vệ tổ quốc. Nay không phải là trên chiến trường, ở trong nhà mình, cống hiến một phần sức lực cho tổ quốc, ta đồng ý."



"Đại nương, vỉ để bảo đảm thuận lợi, chuyện này chỉ có thể có hai người chúng ta biết mà tôi."



Lục đại nương gật đầu, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"



"Trong quân có gian tế, ta phát hiện được manh mối mới, không dám nói toạc ra. Nhưng thời gian cấp bách, phải điều tra tiếp. Nếu không, manh mối sẽ bị đối phương tiêu hủy. Nhưng ta vốn ở lầu Tử Vân, nhất định sẽ có người canh chừng nhất cử nhất động của ta, ngay đến quân lệnh bí mật mà gian tế kia cũng có thể biết được thì dù ta muốn làm gì, nhất định cũng không thoát khỏi tai mắt hắn. Cho nên, hôm qua ta mới cố ý gây gổ với nhị muội."



Lục đại nương hiểu ra: "Hôm nay lại tìm đến ta, cũng định là vì chuyện của An gia, không liên quan đến bên này."



"Đúng thế."



"Vậy cô nương nói cho ta biết xem An gia đã tạo nghiệt thế nào."



An Nhược Thần bị giọng điệu nghiêm túc nhưng nói càn của Lục đại nương chọc cười.