Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 56 :

Ngày đăng: 19:41 18/04/20


Đang cúi đầu quay về phòng thì trên đường đi gặp phải Phương Nguyên. Phương quản sự vẫn sạch sẽ gọn gàng như vậy, nở nụ cười điềm đạm, khẽ hỏi nàng: "Nghe nói An quản sự muốn xem thứ này?" Bao vải gã cầm trong tay để lộ một góc.



An Nhược Thần cúi đầu nhìn, là hồ sơ vụ án của Triệu Giai Hoa.



An Nhược Thần mừng rỡ ngẩng đầu lên, Phương Nguyên bình tĩnh nói: "Nếu nói ai quen thuộc nhất với nhân mạch của thái thú đại nhân, thì trong lầu Tử Vân này không ai có thể hơn ta cả. Chỉ là nếu trưởng sử đại nhân không muốn, An quản sự đừng để lộ ra là được."



An Nhược Thần gật đầu liên tục.



Phương Nguyên đưa bao vải cho nàng, rồi khom người quay đầu bước đi.



An Nhược Thần nhanh chóng mở hồ sơ ra. Trên hồ sơ viết, Triệu Giai Hoa để lại di thư, chữ trong di thư đúng là bút tích của nàng, câu văn lung tung, hối hận vì mình đã lỡ giết con gái, lúc thì nói con gái báo thù, lúc lại nói con gái lạnh, mình phải đi theo con, vân vân mây mây.



Chợt An Nhược Thần hiểu ra một câu mà Triệu Giai Hoa đã nói với nàng. Triệu Giai Hoa nói mình không biết chữ nhiều lắm. Thật ra nàng ta biết chữ, nàng ta ký tên trên hồ sơ vụ án ở nha môn, chắc chắn ở nhà có bản sao của nàng, cho nên mới có thể so sánh bút tích. Nhưng nàng ta lại cố ý nói mình không biết chữ.



An Nhược Thần trợn mắt nhìn hồ sơ, di thư là giả. Nếu có phong thư hay mảnh giấy viết mà Triệu Giai Hoa để lại cho nàng thì cũng sẽ là giải. Đây là lời nhắc của Triệu Giai Hoa. Nàng ta đề phòng có người giả danh mình làm ra kiểu chuyện như thế này.



An Nhược Thần lại lần nữa đánh giá Triệu Giai Hoa, nữ nhân này quá thông minh. Mỗi một câu nàng ta nói, đúng là thật sự phải coi trọng.



Trong doanh trại ở sườn dốc Thạch Linh, Long Đại cũng đang đọc thư. Trong thư chỉ có hai chữ "tuân lệnh".



Chỉ hai chữ, nhưng hắn nhìn rất rất lâu. Tựa như viết trong thư không phải là "tuân lệnh", mà là tràng giang đại hải khác.



Sở Thanh lại gần, bình luận: "Chữ của An cô nương cũng không tệ nhỉ, trong tú lệ lại có nét phóng khoáng sức lực, ắt hẳn là một cô nương thông minh."



Long Đại liếc hắn, không lên tiếng.



Sở Thanh nói tiếp: "Thư trả lời này đơn giản mà có lực, khôn khéo hiểu chuyện, ắt hẳn là một cô nương biết nghe lời."



Long Đại gấp thư lại, bỏ vào trong ngực. Không đáp lời Sở Thanh. Có thể nghĩ được nhiều như vậy, không đánh giặc thì đúng là rảnh rỗi quá rồi.



"Ta không có rảnh đâu tướng quân, ta nói thật đấy." Sở Thanh lại còn nhấn mạnh câu cuối, lập tức bị Long Đại đá ra ngoài lều.



"Sắp xếp cho xong chuyện chuyển giao tù binh ngày mai đi, đừng có làm sai đấy."



Sở Thanh chắp tay sau lưng nhàn tản rời đi, tướng quân thật là, đã đâu vào đó hết cả rồi, còn cần gì phải dặn dò nữa chứ. Không phải hai chữ "tuân lệnh" này rất tốt sao, tướng quân có gì không hài lòng chứ, nghiền ngẫm lâu như vậy, liệu còn có thể nhìn ra thủ đoạn bịp bợm à.




An Nhược Thần nói chắc chắn bây giờ ở cửa hàng y phục toàn là nha sai quan binh, cửa hàng bị cháy e cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý, có đến thì cũng chỉ thêm loạn. Nay Lý trưởng sử đã nhắc phải đợi Tạ đại nhân và tướng quân về rồi tính sau, nàng không muốn gây phiền toái.



Điền Khánh nghe vậy thì làm mặt quỷ, "Lý trưởng sử." Dường như cũng có phê bình kín đáo với người này. An Nhược Thần chỉ cười không đáp.



Sau đó An Nhược Thần đến gần An phủ, tìm một thiếu niên chuyển lời cho An phủ. Chỉ chốc lát sau An Nhược Hi đã dẫn nha hoàn đi đến phố gặp An Nhược Thần, nói: "sao thế? Hôm nay đích thân tới đây, không ra oai sai bảo ta nữa à? Chẳng lẽ tỷ muốn về xem sao?"



An Nhược Thần làm vẻ mặt chán ghét: "Giờ ta không muốn đến cái nơi quỷ quái ấy. Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện riêng đi. Không được mang theo nha hoàn, muội có đến không?"



Tất nhiên An Nhược Hi đi rồi.



Hai tỷ muội đi loanh quanh trên đường, cuối cùng dừng lại tại một thủy các - đó là một quán trà, là nơi phẩm trà nghe khúc. An Nhược Thần nói đi mệt rồi, ngồi nghỉ ở đây đi.



An Nhược Hi không có ý kiến, nàng ta ôm một bụng nghi vấn, không biết An Nhược Thần tính làm trò gì.



Điền Khánh thấy các nàng dừng lại thì đứng ở đối diện chờ. An Nhược Thần đưa mắt ra hiệu, Điền Khánh gật đầu đã rõ.



An Nhược Thần đưa muội muội vào nhã gian trong thanh thủy các, gọi bình trà xanh, không muốn nghe khúc, rất nhanh trong nhã gian chỉ còn lại hai người các nàng. An Nhược Hi không ngụy trang nữa, sầm mặt hỏi: "Lần này lại muốn như thế nào nữa?"



An Nhược Thần ung dung thong thả đáp: "Ta đã nói rồi, lần tới gặp mặt ta sẽ nói cho muội biết ít chuyện."



An Nhược Hi ngồi thẳng: "Nói đi."



"Muội có nghe nói chuyện cửa hàng y phục Khương Thị bị cháy, liên lụy đến cả con phố, hơn mười người chết thảm, thiêu hủy hơn nửa phố không?"



"Nghe rồi." Nói đến vụ thảm án này, An Nhược Hi rất nghiêm túc.



"Một số thớ vải của cửa hàng y phục Khương Thị là từ Nam Tần đến, muội có biết không?"



An Nhược Hi ngây ra: "Chẳng lẽ cửa hàng bị đốt và vận chuyển hàng hóa Nam Tần có liên quan nhau sao?"



An Nhược Thần lắc đầu: "Cụ thể thì ta cũng không biết. Ít nhất là trên hồ sơ ghi chép vụ án của nha môn không hề viết như vậy. Nhưng gần dây có tin đồn kiểm tra chặt chẽ hàng thông quan từ thương bạc ti, vậy thì chuyện này khá kỳ lạ."



An Nhược Hi nhíu mày.