Dục Uyển

Chương 12 : Đúng rồi, chính là nó

Ngày đăng: 16:36 30/04/20


“Đại ca! có phải là con nhỏ đó “



“Đúng rồi, chính là nó...tụi bây lên”



Dục Uyển nhận ra họ, thương tích trên người họ là do cô gây ra. Bây giờ còn dám quay lại, chỉ có thể trách do cô ra tay quá nhẹ, lần này không đánh cho chúng nhập viện, không là Dục Uyển.



Dục Uyển xoay người rút cây gậy giấu dưới bàn ra, gõ nhịp trên tay.



“Bi! Bo! Hai đứa tránh ra” Dục Uyển đẩy nhẹ hai đứa trẻ sang ra một bên



“Chị hai ! cẩn thận”



“Zá..a..!!!!”



Cả đám người từ xa chạy ào tới, Dục Uyển còn nghĩ họ sẽ ra tay động thủ, nên giơ cao cây gậy lên phòng thủ, không ngờ, bọn họ lại quỳ xuống dưới chân cô.



“Chị gái xinh đẹp! hiểu lầm rồi.. chúng tôi không phải đến để thu tiền bảo kê”



“phải!chị gái xinh đẹp có thể hạ cây gậy xuống được rồi”



Cô có nghe nhầm không “chị gái xinh đẹp” không phải hôm qua họ còn gọi cô là “con mắm” sao thay đổi thái độ nhanh dữ vậy.



“không đến gây sự, vậy các người đến đây làm gì”



“Chị gái xinh đẹp! hôm qua sau khi bị chị đánh, suốt cả buổi tối chúng tôi đều không ngủ được, chưa bao giờ chỗ này lại đập mãnh liệt, lại rạo rực như vậy...chỉ vì một cô gái” Tên đại ca, đại diện cho cả đàn em lên tiếng.



Cảnh này rất giống với những bộ phim Hàn mà Hi Chi hay xem mỗi tối, các oppa quỳ dưới chân của nữ chính, rồi nói “Sarang haeyo”, chẳng lẽ bọn họ muốn....



“xin nhận chúng tôi làm đệ tử”



Chưa gì mà họ đã hành lễ bái sư, cả đám người lại dập đầu trước mặt Dục Uyển, cô như bị hóa đá, có cảm giác mặt đông cứng, rồi ai đó dùng búa đập nát, từng vết nứt chạy dài trên mặt cô.



“là muốn bái sư sao..” Dục Uyển mỉm cười xinh xắn nhìn họ.



“Dạ! sư phụ”



“thấy các người thành tâm như vậy...thôi được, chúng ta bàn đến vấn đề học phí”
“Trả Thiên Kính đây...sao lúc nào ông cũng vậy, chưa xin phép đã tự ý lấy đồ của ta đi” Ất Diễn giựt lấy tấm Thiên Kính từ tay của Phán Quan đại nhân.



“A....!! vậy là ông không thấy mãnh giấy ta để trên bàn” Phán Quan đại nhân tìm lời chống chế.



“ông định ghạt ai, làm gì có mãnh giấy nào trên bàn”



“có lẽ là bị gió thổi bay...nên ông không nhìn thấy” Phán Quan đại nhân gượng cười



“ông còn dám nói..” Ất Diễn lớn tiếng chấp vấn.



Thấy họ cãi nhau vì mình Chị Hảo cảm thấy tội này là do bà mà ra, nên bước đến ngăn lại.



“Đai nhân! lỗi này là của tôi...chính tôi đã van nài Phán Quan đại nhân cho tôi nhìn thấy con mình, người đừng trách Phán Quan, tội cho ông ấy”



Nhìn thấy nước mắt của Chị Hảo, Ất Diễn có cảm giác như mình là người xấu vậy. Nên không còn muốn gây với Phán quan đại nhân nữa, mặc dù trong lòng vẫn còn rất khó chịu.



“được rồi! đã quá thời gian quy định, để quỷ sai đưa chị về địa lao”



“đa tạ”



Chị Hảo vừa được qủy sai đưa ra ngoài thì Ất Diễn lại thở dài nhìn Phán quan.



“tại sao ông không nói sự thật với chị ta, biết đâu chị ta nghe xong, sẽ chịu đi đầu thai sớm hơn”



“ông bảo tôi phải nói làm sao hả, chẳng lẽ nói...chị không cần nhìn con gái Dục Uyển của chị qua Thiên Kính làm gì, vì vài ngày nữa chị sẽ nhìn thấy nó ở địa phủ sao”



Nói vậy thì cũng không thể được...



“hây..za..a.!!!”



Cả hai người đều thở dài xoay người nhìn ra cửa thì không ngờ chị Hảo đang đứng ngay trước cửa.



Chị Hảo bất động như tượng, không lên tiếng...



---- hết