Dục Uyển

Chương 17 : Mày đừng tưởng lão gia cho qua chuyện, tao sẽ để mày yên

Ngày đăng: 16:36 30/04/20


Chỉ là mơ...



Thức dậy mọi thứ sẽ trở lại bình thường, chỉ cần thức dậy, chỉ cần thức dậy...



“Chát..t...t!!!”



Nhưng cảm giác trong mơ sẽ không chân thật đến như vậy, cô có thể cảm nhận được vị máu trên miệng mình.



“Mày câm rồi hả... sao không lên tiếng, có phải xấu hổ quá nên không còn gì để nói”



Đây là cái tát thứ hai mà Dục Uyển nhận được từ một người, Lữ Trị tôi đã nhớ kĩ bà.



Dục Uyển dù không thích đọc tiểu thuyết nhưng cũng nghe nói thể loại xuyên không gần đây rất thịnh hành, chỉ không ngờ là bây giờ cô lại trở thành nạn nhân của chuyện phi lý này.



“Cha, mẹ ! Dục Uyển hành động thiếu suy nghĩ, là anh trai con cũng chịu phần trách nhiệm”



Lời nói đại nghĩa này là của Hoắc Khiêm đại thiếu gia, mọi người có thể sẽ bị hắn đánh lừa, nhưng Dục Uyển biết rõ Hoắc Khiêm đang diễn kịch.



Hoắc Khiêm chính là một ngụy quân tử, đó là cảm nhận riêng của Dục Uyển sau khi nhớ hết tất cả việc mà hắn đã làm thông qua kí ức của Dục Cô, trước mặt mọi người luôn ra vẽ một chính nhân quân tử, đạo mạo đáng tin cậy, nhưng sau lưng lại làm toàn chuyện xấu.



Cách đây một tháng, hắn bị một đám cậu ấm của một trường quý tộc Cris đánh lầm vì tội giành gấu của người ta. Khi sự thật được làm rõ, đám cậu ấm đó sợ đến mức quỳ lại van xin.



Trước mặt nhiều người thì Hoắc Khiêm giống như thánh nhân, nói bỏ qua tất cả. Nhưng vừa xoay lưng đã sai thủ hạ đánh người ta đến nhập viện, gãy mấy cái xương sườn, có kẻ còn tàn phế.



“Khiêm! Cháu không thể nói vậy được, lần này nó bỏ thuốc cho mấy đứa, lần sau biết nó còn gây ra chuyện động trời gì” Lữ Trị lên tiếng.



“Phi! cháu nói gì đi chứ, sao cứ im lặng” Lữ Trị quay sang nhìn Hoắc Phi.



“Dù sao con cũng không bị thiệt thòi gì, mọi người muốn giải quyết nó thế nào cũng được, con không ý kiến”



Nếu Hoắc Khiêm là ngụy quân tử thì Hoắc Phi chính là ác ma. Hắn sở hữu vẽ đẹp thánh thiện như thiên sứ, da trắng, môi hồng, long lanh hơn cả con gái. Nhưng hành động và lời nói của hắn thì cầm thú vô phương chữa trị.
Lữ Tranh bà cả của Hoắc gia, con người lương thiện, không biết giận ai bao giờ, suốt ngày chỉ biết ăn chay niệm phật, lòng dạ còn tốt hơn cả Bồ Tát.



Cha của Dục Uyển vì cứu bà nên mới chết, bà vì mang ơn nên luôn muốn bù đắp cho hai mẹ con Dục Uyển, vì vậy khi Hoắc Nghị muốn cưới Tiêu Tường, bà cũng không phản đối.



“ Lão gia, chị cả....mấy lần trước Dục Uyển gây ra họa, hai người đều bỏ qua... nhưng chuyện lần này không phải nhỏ, không thể cho qua được”



“ Chị hai! Em cam đoan đây là lần cuối, sau này em sẽ không để Dục Uyển làm ra những chuyện mất mặt nhà họ Hoắc, chị..”



“Á..á...!!!”



Tiêu Tường vì quá kích động, vừa đứng dậy đã động đến thai nhi. Hoắc Nghị sợ đến mặt mày biến sắc.



“Tường! mau... gọi bác sĩ Lương”



“Lão gia! em không sao, không cần gọi bác sĩ Lương”



Hoắc Nghị trừng mắt nhìn Lữ Trị , bà sợ mà lùi lại mấy bước.



“để anh đưa em về phòng” Hoắc Nghị ân cần lên tiếng.



“Lão gia! ông sẽ không đuổi Dục Uyển ra khỏi Hoắc gia phải không”



“ chuyện của Dục Uyển em không cần phải bận tâm, lo mà dưỡng tốt cái thai này....đừng làm cho anh phải lo, có biết không”



Nhìn Hoắc Nghị dìu Tiêu Tường về phòng, Lữ Trị lại càng tức hơn, cho dù sóng to gió lớn thế nào, chỉ cần có Tiêu Tường thì lão gia đều cho qua cả, đó chính là lý do tại sao Dục Uyển luôn muốn gì được đó.



“mày đừng tưởng lão gia cho qua chuyện, tao sẽ để cho mày yên”



***** hết