Dục Uyển

Chương 29 : Nhấc mông lên

Ngày đăng: 16:36 30/04/20


“chúng ta hãy chọn nơi khác, chỗ này không được đâu...”



“sao lại không được...chỗ này là thích hợp nhất, chúng ta sẽ làm nó ngay tại đây”



“nhưng mà... lỡ có ai đó nhận ra chúng ta thì...thì...”



“bình tĩnh lại đi...tôi biết đây là lần đầu tiên của anh nên có chút ngượng ngùng... nhưng hãy tin tôi, sau ngày hôm nay anh sẽ thấy nó rất là tuyệt”



“nhưng mà...”



“không nhưng nhị gì nữa...nhấc mông lên”



“tiểu thư...”



“nhấc mông lên...”



Chỉ có âm thanh mà không có hình ảnh, thật khiến người ta hại não vì quá tò mò không biết chuyện gì đang diễn ra bên trong chiếc xe đó. 



Họ chỉ có thể dựa vào những gì mình nhìn thấy và nghe được để tượng tượng ra cảnh tượng bên trong xe, nhưng lâu lâu lại có tiếng động phát ra, đi cùng  là hình ảnh chiếc xe cứ “nhấp nhô” lên xuống. Như khích lệ họ đang đi đúng hướng, cứ thế mà phát huy. Tưởng tưởng thỏa sức bay cao và bay xa....



“Á..a..!!!” 



Tiếng hét của người phụ nữ bất ngờ vang ra khỏi xe.



“xin lỗi...xin lỗi...” 



Tiếng người đàn ông cuống cuồng xin lỗi.



“hu...u...!!! đau chết tôi mất...đừng có nói xin lỗi nữa, mau lấy nó ra nhanh lên, tôi không thể chịu nổi nữa...hu..hu...”



“Dạ...! Dạ...”



Trong khi hai người đó không biết đang làm gì trong xe, thì bên ngoài giữa quản trường trung tâm thành phố, mấy trăm con mắt của người đi đường đang nhìn vào họ.



“mẹ ơi! Sao chiếc xe đó cứ lắc lư vậy...” Một đứa trẻ hiếu kỳ chỉ tay vào chiếc xe phía trước.



“không được nhìn, đi thôi con”



Bà mẹ cuống cuồng lấy tay che mắt cậu bé, vội vàng kéo đi. Nhưng vẫn còn kịp để xoay người nhìn chầm chầm vào chiếc xe với đôi mắt  kỳ thị khó chịu.



100% là có người muốn thử cảm giác mạnh, thích chơi trò XYOX ngay trong xe. Nhưng ở bãi đổ xe thì quá thường vì thiên hạ họ đã làm, muốn đặc biệt hơn nên chọn quản trường thành phố. Đó là ý kiến chung của đại bộ phận người qua đường dựa vào những gì mà họ tưởng tượng ra nãy giờ. Bà mẹ trẻ vừa rồi là đại diện cho 100% đại bộ phận nói trên.



Chính vì vậy, khi đôi nam nữ từ trong xe bước ra, đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.


Từ ngoài cửa một thiếu nữ tuổi đôi mươi xinh tươi bước vào, áo đầm trễ ngực, lộ bờ vai thon gọn gợi cảm và bầu vú căng tròn cứ nảy nảy ra ngoài, theo từng cái uyển chuyển lắc mông của cô ta.



“bà chủ Dương! cô đến rất đúng lúc, Marina đâu ...tại sao ôi uống gần hết rượu trong quán, mà cô ta vẫn không ra tiếp tôi hả...”



Ông chủ Trư lảo đảo, đi tới trước mặt của Phi Yến. Cái đầu thì gật lên gật xuống, đôi mắt cứ lim dim mở không nổi, nhưng vẫn còn tỉnh táo nhận ra người trước mặt là bà chủ của Đế Vương, Dương Phi Yến.



“Ông chủ Trư! ông cũng biết quy định của Đế Vương là không tiếp khách trước 7h tối, ông xem...mới có 6h, vì ông là khách quen nên chúng tôi mới để ông vào quán, còn Marina...giờ này chắc chị ấy còn chưa  dậy” Phi Yến khóe léo lên tiếng.



“bà chưa mở cửa, vậy còn mấy thằng này thì sao”



“họ cũng như ông đều là khách quen của quán” Phi Yến mỉm cười nhìn ông ta.



“tôi không biết...tôi cho cô 15 phút, phải gọi Marina đến đây, nếu không tôi sẽ không bao giờ đến đây nữa”



“được rồi, ông cứ quay lại phòng...tôi sẽ gọi điện cho chị ấy đến ngay”



“Tiểu Hàn! Dẫn Trư tổng về phòng”



“dạ! bà chủ”



Sau khi đuổi được ông ta, Phi Yến mới bước tới cạnh Hoắc Phi...



“Thiếu gia! ông ta có làm gì cậu không” 



“những người khách như vậy sau này không cần tiếp nữa” Hoắc Phi khó chịu nhìn Phi Yến, rồi đi lướt nhanh qua người cô.



“dạ! em biết rồi...sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa, cậu đi thông thả”



Lúc trong phòng không còn ai, Phi Yến mới cầm điện thoại lên gọi cho người tên Marina.



“Phi Yến! có chuyện gì vậy”



“chị đang ở đâu, ông chủ Trư đến tìm chị..” 



“Chị đang ở...Ê...cái túi xách đó là tôi xí trước, không được giành ...Phi Yến, chị đang bận... lát nữa sẽ gọi lại cho em sau.”



“Marina...Marina...!!!”  



Phi Yến còn chưa nói xong thì người kia đã ngắt máy, cô nghe mà không hiểu gì cả.



“chuyện này là sao...chị ấy đang ở đâu...”



----------- hết