Dục Uyển

Chương 35 : Vậy cho tao thượng mày

Ngày đăng: 16:36 30/04/20


Sau khi kiểm tra trong danh sách tên người bị thương không có ba chữ “Hoắc Mạn Ni” Hoắc Luật mới yên tâm rời khỏi đại sứ quán. Nhưng hắn vẫn trong tâm trạng bất ổn, lo lắng vì không liên lạc được với người tên là Mạn Ni.



“đại thiếu gia, nhị thiếu gia! hai cậu mau vào đi...tam thiếu gia cũng đang ở bên trong”



Lúc Hoắc Luật bước vào cửa thì Hoắc Khiêm cũng vừa về tới. Hai anh em chưa nói câu nào, đã bị Hoắc quản gia hối vào trong thư phòng.



“cha..!!!”



Hai người cùng lên tiếng, nhưng Hoắc Nghị không phản ứng. Còn Hoắc Phi thì đang gục mặt trước bàn làm việc của ông ta.  Nhìn thấy khuôn mặt hình sự của cha mình, Hoắc Khiêm không rõ là chuyện gì, nhưng khi hắn nhìn xuống mấy tấm hình trên bàn thì đã đoán ra nguyên nhân.



“thấy quen không, có nhận ra là ai trong hình..”



Hoắc Nghị đẩy mấy tấm hình lên trước, rồi ngẩn đầu lên nhìn ba thằng con trai yêu quý của mình, nhưng không ai có phản ứng gì, vẫn im lặng từ đầu đến cuối.



“không đứa nào trả lời...vậy để cha gợi ý”



Hoắc Nghị mỉm cười xoay người, cầm cái remote tivi lên ấn nút. Chính là mở tiếp đoạn phim AV lúc chiều, mà ông ta đang xem dở dang.



Không biết cha mình cho xem cái gì,  bọn họ cũng không có hứng thú. Nhưng vừa nghe thấy âm thanh vang ra từ màn hình, thì ba anh em đều giựt mình nhìn lên.



“Á..a..!!!”



“Ưm..m..!!!”



Những âm thanh phanh phách, những hình ảnh dung tục trần trụi nhất đều được phơi bày trên khung hình. Đây có lẽ là bộ phim AV chân thật, đặc sắc nhất mà họ từng xem. Nhìn mà tội cho nhân vật nữ chính, thê thảm hơn một quả bong bóng xì hơi. Ngược lại, ba nhân vật nam chính thì dũng mãnh tráng kiện, không cho thấy chút gì yếu sức, vẫn nhiệt tình mạnh mẽ công thành cướp đất. 



Ba người họ không phải chưa từng xem AV, nhưng đây là lần đầu tiên xem phim của chính mình đóng, nên có chút ngạc nhiên. Và ngoài ngạc nhiên ra thì chẳng có gì khác.



“cha không ngờ ba đứa con lại cưỡng bức Dục Uyển... trên pháp lý ba đứa và nó là anh em, làm vậy chẳng khác nào loạn luân...ba đứa sao có thể làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy” Hoắc Nghị thất vọng lên tiếng



Hoắc Luật, tâm trí của hắn vốn từ đầu đã không có ở đây, mà ở tận mảnh đất Bunradi xa xôi, cho nên với vấn đề mà Hoắc Nghị đưa ra, hắn không hề để trong đầu, cũng không muốn quan tâm.



Hoắc Phi, ngay từ đầu đã không cho là hắn sai, chuyện này cũng không nghĩ sẽ giấu diếm Hoắc Nghị. Dù ông ta biết hay là không hắn cũng mặc kệ, nhìn bộ dạng hắn lúc này xem, vẫn tự nhiên như người vô tội.



Hoắc Khiêm, lại quá hiểu rõ Hoắc Nghị. Ông ta tức giận không phải vì họ và Dục Uyển đã lên giường, mà là sự tồn tại của cuộn phim này, và những kẻ nào đã nhìn thấy nó.



“cha! nói cái gì là cưỡng bức thật khó nghe, lỗi này là do nó...chính nó bỏ thuốc trước” Hoắc Phi lên tiếng.



“vì nó bỏ thuốc...nên nó đáng bị đối xử như thế” Hoắc Nghị tức giận lớn tiếng.”nhưng lúc đó..bọn con đang bị trúng thuốc, làm sao có thể làm chủ được mình” Hoắc Phi lên tiếng.



“cách một cánh cửa, bên ngoài thiếu gì con gái ....có nhất thiết phải là Dục Uyển” 



Lúc này thì Hoắc Phi mới hết lý, thật sự thì hôm đó là sinh nhật của họ, quơ đại cũng có vài thiên kim tiểu thư, muốn ngã vào lòng họ. Không cần phải là Dục Uyển.
Trong lúc cô gục mặt xuống đất mà khóc bù lu bù loa như một oán phụ, thì có người đã mở mắt ra. Thật ra Hoắc Phi biết bơi, mà còn là bơi rất giỏi, nín thở dưới nước 10 phút với hắn không khó.



“tao muốn gì cũng được” Hắn lên tiếng



“hu..u...!!!! phải, anh muốn gì cũng được” Tội cho Dục Uyển vì khóc quá nhập tâm, nên không ý thức được tình cảnh.



“vậy cho tao thượng mày...” Hoắc Phi mỉm cười



“Hu..u..!!! được...tôi sẽ cho anh...”



Chữ “thượng” sau cùng sắp được nói ra, thì Dục Uyển mới ý thức được là mình đang nói chuyện với ai. Cô ngẩn đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt sáng rạng rở của Hoắc Phi.



“Anh...anh..lừa tôi” Dục Uyển tức giận bật người dậy, đánh túi bụi vào người hắn.



“tao lừa mày khi nào....là mày tình nguyện nói để cho tao thượng...làm người không nên thất hứa”



“thượng cái đầu anh đó...anh đi chết đi” Dục Uyển tức giận đẩy hắn ra.



Hoắc Phi lại ngã xuống hồ một lần nữa. Nhưng lần này khác lần trước, hắn lại cười rất giòn giã, còn tung tăng bơi lội trong nước.



“ha...a...!!!!”



--------------



“Hắc xì..xi..!!!”



“Hoắc Phi thối, Hoắc Phi khốn kiếp...dám ghạt mình, hại mình tốn bao nhiêu nước mắt..” Dục Uyển vừa đi vừa mắng chửi Hoắc Phi, còn hại cô ướt nhẹp từ đầu đến chân.



Khi về gần tới phòng, thì Dục Uyển nhìn thấy Lữ Trị đang đứng trước cửa. Cô và bà ta không thân thiết tới mức, mà nửa đêm tìm nhau tâm sự, nhất định bà ta đến là gây sự.



“dì đứng trước cửa phòng tôi làm gì” Dục Uyển lên tiếng



“tao đến nói cho mày biết, ngày phẫu thuật của mẹ Dịch Nam đã có... là hai ngày nữa” Thật ra đây chưa phải là ý chính, điều quan trọng còn ở vế sau.



“đừng quên giao kèo giữa chúng ta” Lữ Trị nhếch miệng cười, rồi xoay người đi.



Dục Uyển không biết lúc này cô nên vui mừng thay cho Dịch Nam, hay buồn khóc cho mình. Chỉ còn hai ngày cô làm sao kiếm đủ số tiền còn thiếu đây.



Ông trời ơi, giúp con đi...



------- hết