Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 52 : Bắt cóc?

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


- [Phương Ly anh xin lỗi nhưng mà Ân Ân có chỗ em không? Anh đi vệ sinh ra đã không thấy con bé đâu, tìm nãy giờ vẫn không thấy.]



Phương Ly run rẩy, điện thoại giữ không chặt bị rơi xuống đất. Cô vội vã nhặt lên rồi hướng ra phía cửa mà chạy dưới cái nhìn ngạc nhiên của những người còn lại.



- Cô à, cuộc thi đã bắt đầu rồi, các thí sinh dự thi đều không thể ra ngoài cho đến khi kết thúc. - Một trong hai người bảo vệ đang đứng canh gác dang tay cản cô lại



- Anh ơi, em gái tôi mất tích rồi, xin anh cho tôi đi đi! - Phương Ly gấp gáp khó khăn nói, đôi mắt long lanh ươn ướt



- Tôi rất thông cảm với cô nhưng đây là quy định, nếu như cô rời khỏi lúc này thì xem như là bỏ cuộc.



Phương Ly một giây phút cũng không chần chừ, tháo ngay bảng tên xuống, nhìn thẳng vào người đối diện mà nói



- Vậy thì tôi không thi nữa.



Không phải ước mơ của cô không mãnh liệt, mà là trên đời vẫn còn thứ khác quan trọng cả điều đó, làm sao cô có thể thi khi trong đầu toàn là hình bóng và nụ cười của Ân Ân.



Nơi này thật sự rất rộng, cô cứ chạy cứ chạy, cho đến khi va phải một cô gái đi theo hướng ngược lại.



- Phương Ly, giờ này chẳng phải em đang thi, sao lại có mặt ở đây?



Cô ngẩng đầu, đôi mắt cô vụt qua tia sáng.



Chị Nhã Đình! Phải rồi, chị ấy có thể giúp.



- Chị ơi, chị có quen người ở đây không, chị phát loa giúp em đi.



- Phát loa hả, để làm gì? - Nhã Đình bất ngờ



- Có một đứa trẻ vừa mới đi lạc ở đây…con bé…



- Em bình tĩnh nói chị biết, là bé trai hay bé gái, bao nhiêu tuổi? - Cô làm Nhã Đình cũng hốt hoảng theo



- Là bé gái, con bé được 6 tuổi rồi.



Bây giờ đến lượt Nhã Đình là người mất bình tĩnh, nét mặt như vừa trải qua chuyện gì rất đả kích, chỉ là giây phút đó Phương Ly quá hoảng loạn nên không nhận ra được sự khác thường của người con gái đang đứng trước mình.



- Thế còn tên, tên con bé là gì? - Nhã Đình tiếp tục hỏi



Đúng lúc này điện thoại của Phương Ly lại reo, nhìn dãy số hiện lên, đôi mắt đen láy rực sáng tia hy vọng



- [Alo anh Thiếu Dương…]




Hiểu rồi nhé, anh ta đang dùng cách này để dằn mặt và phạt cô ‼!



Hai nhân viên trong shop chụm đầu lại như nói hộ lòng cô



"Anh chàng đó đẹp trai mà sao lại thô lỗ với con gái thế."



"Da con gái làm bằng giấy anh ấy không biết à?"



"Tội cho cô gái ấy quá, trông có vẻ sợ anh ta nên chẳng dám bảo dừng lại luôn"



- Được rồi, bạn hiền, đưa tôi làm cho. Bình thường cậu thông minh mà sao thường thức của cậu lại kém thế. - Thiếu Dương cũng thấy chướng mắt nên lên tiếng



- Chuyện gì? - Lâm Hạo lườm mắt



- Không biết trên thế gian này tồn tại một thứ, một thứ bất ly thân với mọi cô gái ưa thích trang điểm - nước tẩy trang à? Cậu dùng nước thường làm sao mà tẩy?



- "…"



Cứu tinh của cô đến rồi. Tên tiểu nhân này lo mà học hỏi anh Thiếu Dương đi nhé, vừa tế nhị vừa thấu hiểu con gái. Con gái trên đời trừ bé Ân ra chắc chẳng ai thích nổi anh ta.



Mà nói thật cô cũng quên mất là phải dùng nước tẩy trang để tẩy ‼!



- Thế các người cứ lau đi, xong rồi chúng ta về.



Lâm Hạo nói một câu rồi nắm lấy bàn tay bé xíu của Ân Ân rồi dắt nó ra xe trước.



Không hiểu vì sao nghe hai từ chúng ta thốt ra từ miệng anh, trái tim đang thắt lại bỗng dãn ra, tâm tình cô cũng dễ chịu hơn hẳn.



Nhưng mà hai chữ đó có bao gồm cả cô không?



Phương Ly lắc lắc đầu, anh đang giận cô thế kia mà…mà bình thường cho dù không giận thì cũng không thể nào là dành cho cô.



.............



Lúc chiếc xe trở về đi ngang tòa nhà nơi diễn ra cuộc thi, Phương Ly ngẩng cao đầu nhìn lên cao, ánh mắt dán chặt vào những ô cửa kính được ánh mặt trời buổi sớm mai hắt vào chói lóa.



Mấy ngón tay cô ngược lại dần lạnh buốt đan chặt vào nhau, sâu thẳm trong đáy lòng dâng lên một nỗi tiếc nuối, có cái gì đó đang tan vỡ, trái tim chơi vơi cùng hụt hẫng vô cùng.



Cô khép mi lại, cố ngăn không để hai hàng nước mắt rơi ra.