Gặp Nhau Lúc Thời Gian Yên Lặng

Chương 12 :

Ngày đăng: 20:33 19/04/20


Tiểu Châu (Kế Hoạch): Triêu Phong!!!!!!!!!!!!!!!



– lăn ra đây!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!



– đi ra điiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!



– Triêu Phong đại gia, em sai rồi ỢỢ, van anh đó mau xuất hiện đi!



– Triêu Phong……



– Triêu Phong…



Quế Hoa (CV): Đừng đùa tôi chứ.



– Này! Có ai ở nhà hay không vậy!



– Mau mau xuất hiện đi chứ!!



– Cầu cậu đừng làm tôi sợ nữa có được không…



– Được rồi, tôi đáp ứng cậu.



Kiến Phùng Sáp Côn (CV): Ở? (Kiến Phùng Sáp Côn: thấy lỗ là cắm =)))))))))))



– Tiểu Liễu..cậu sẽ không trốn tôi chứ.



– ………



An Ninh bị số lượng lớn tin nhắn trò chuyện dọa đến cứng người. Rõ ràng cậu đã làm tốt công tác mở QQ, nhưng khi nhìn đến số lượng tin nhắn trên màn hình không khỏi hoảng sợ, An Ninh luống cuống mở sang thư mục tên gọi , một văn bản tràn đầy ký tự xuất hiện trước mắt An Ninh.



Cậu dựa theo các trình tự trên, hướng Tiểu Châu gửi: “Tôi đây.”



Tiểu Châu (Kế Hoạch):!



– Anh xuất hiện aaaaaaaaa!!!



– Anh còn dám xuất hiện aaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!
Cậu từng lên mạng sưu tầm hình ảnh, khi đó có thấy một cái banner quảng cáo kịch truyền thanh. Thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Thời điểm ấy, An Ninh thậm chí không biết, “kịch truyền thanh” chính là võng phối.



An Ninh trấn an tinh thần mình. Trong lòng dâng lên một chút hưng phấn khó tả.



Bởi vì chưa từng thử, đương nhiên không biết, chính là có thể ở trên internet cùng mọi người giao lưu. Điều này khiến cho An Ninh không khỏi mừng rỡ.



“la la li la” Âm hiệu QQ bị An Liễu đổi thành tiếng ngân nga dễ nghe của một nam sinh. An Ninh phát hiện dưới góc phải màn hình có một cái avatar hình hoa cúc nhô lên, không kìm lòng được mà mở ra.



Dã Cúc (Phấn Đàn chủ): Liễu tiểu thụ!



Hà Liễu Triêu Phong: Đây.



An Ninh kìm lòng không đặng mà lập tức trả lời, lát sau mới nhớ ra mình chưa xem qua hướng dẫn, vội vã mở văn bản ra tìm tên “Dã Cúc”



Dã Cúc (Phấn Đàn chủ): cậu cư nhiên lập tức rep! Kỳ tích aaa…. nói! Cậu là ai!



An Ninh nhìn trong văn bản viết “Chờ một giờ sau mới rep”.. lại nhìn lại ba chữ “Cậu là ai” trên màn hình, không hỏi hốt hoảng, không biết nên làm sao bây giờ.



[ Đắc ý quên hình a! ] Cậu tự mắng chính mình, ba chữ kia như đã vạch trần cậu. (Đắc ý quên hình: vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình)



Dã Cúc (Phấn Đàn chủ): Nói! Cậu có đúng hay không là gián điệp bên ngoài phái tới xâm lược đại não Liễu Tiểu Thụ? oo



Hà Liễu Triêu Phong: Chuyện gì?



An Ninh nhìn văn bản hướng dẫn cách trả lời.. [Thực sự sẽ không bị phát hiện chứ?] Trong hướng dẫn chỉ ghi mấy câu trả lời đối phó, người kia lại hỏi cậu là ai vậy, khiến cậu nhất thời không biết nên biểu hiện thế nào.



Gặp phải Dã Cúc, An Liễu là một thanh niên nghiêm túc, bị đùa giỡn cũng không xù lông.



Dã Cúc (Phấn Đàn chủ): Ca hội rồi, ca hội rồi! Không phải đã nói rồi sao, cậu trở về liền mở ca hội bồi thường cho chúng tuôi!



Ca hội? Là cái gì vậy?



An Ninh mở tập [Ca hội & những thứ liên quan] ra đọc.



Dã Cúc (Phấn Đàn chủ): Hoa Bách Hợp với mấy nàng kia cũng đã phát thông báo a Mấy nhóm nhỏ còn sáng tác ca khúc muốn đưa cậu, cậu đừng nói với mọi người là tuôi nói đó >< – nè, đừng nói là cậu đổi ý rồi đấy nhé – người đâu rồi? o.o – tôi bị bỏ rơi rồi sao! – tiểu thụ chết tiệt này! Cậu vạn năm vạn kiếp thụ!! An Ninh đã không còn quan tâm Dã Cúc ở bên kia viết gì. Hiện tại cậu chỉ có thể ngây ngốc nhìn [Ca hội & những thứ liên quan], cả người như đóng băng thành một khối. [An Liễu, em muốn đùa chết anh sao?]