Gặp Nhau Lúc Thời Gian Yên Lặng

Chương 8 :

Ngày đăng: 20:33 19/04/20


An Ninh không biết phải làm thế nào cho phải, họ, đã từng gặp nhau.



Văn Nhất Minh khẽ “A?” một tiếng, âm cuối hơi run rẩy, nhưng cũng đủ thiêu cháy lòng An Ninh.



“An Liễu, tôi cho em cơ hội lừa tôi một lần nữa.” Thanh âm Văn Nhất Minh mang theo nghẹn ngào khó giấu “Chỉ cần em nói một câu rằng có chút thích tôi. Chỉ một chút thôi, chỉ cần chính miệng em tự nói ra…” Lừa dối cũng được, thế nào cũng được cả, chỉ cần em nói, tôi có thể tiếp tục làm đứa ngốc mà thích em.



An Ninh chưa từng hy vọng có thể nói lại như giờ phút này.



Thế nhưng vô luận cố gắng cất tiếng đến đâu, đều tựa như có gì đó nghẹn lại trong cổ họng, một chút thanh âm cũng không phát ra được. An Ninh mở to miệng, mạnh mẽ đứng lên, hai tay gắt gao tì xuống mặt bàn, hướng về máy tính gào không thành tiếng. Nước mắt cứ thế lăn dài xuống…[Tại sao lại không nói được. Tại sao lại không thể! Em thích anh! Em thích anh! Văn Nhất Minh đừng bỏ em lại! Em thích anh..]



“Một chút thích cũng không muốn bố thí cho tôi sao? Cơ hội lừa gạt tôi lần cuối cũng không muốn sử dụng sao? A… vậy được rồi, từ nay về sau chúng ta như người dưng qua đường. Mong cậu ngàn vạn lần đừng chọc đến tôi nữa.” Hai mắt Văn Nhất Minh đỏ bừng: “Tôi đã từng rất thảm rồi..”



Anh lấy tay rút dây cáp mạng, đầu dây cứ thế bị kéo tuột ra ngoài.



Văn Nhất Minh siết chặt dây cáp trong tay, chôn đầu xuống khuỷu tay hét thành tiếng.



“A!!!!!!”



An Ninh nhìn nick người kia lặng lẽ tối, chán nản ngồi thụp xuống đất.



Một thanh âm nhỏ bé cũng không phát ra được, cậu chỉ có thể ở trong lòng yên lặng khóc.



[A!!!!!!]



An Ninh giam mình trong phòng tròn hai ngày, không muốn ăn cũng không muốn đụng tới chiếc laptop màu đỏ kia nữa.



Mẹ cậu thấy con mình như vậy cũng ở ngoài khóc tròn hai ngày, cuối cùng nhịn không được cầu xin An Ninh ăn chút ít. An Ninh đành ép mình gắng ăn vài thứ, thế nhưng mẹ vừa rời phòng, dạ dày sôi trào, cứ như vậy mà nôn ra hết.



Cậu vô lực ngã xuống sàn nhà. Lúc được phát hiện, đã hôn mê sốt cao.



An Ninh từ trước tới giờ vốn không thích tới bệnh viện, cho dù ý thức không rõ nhưng vẫn giãy giụa không muốn đi.



Cha cậu đành phải mời bác sĩ đến nhà khám bệnh.



May là cơn sốt rất nhanh liền hạ xuống.



Lúc tỉnh lại, cậu bắt gặp khuôn mặt mệt mỏi tràn đầy lo lắng của cha mẹ.



Từ đó về sau, An Ninh ngoan ngoãn ăn cơm. Cũng không nôn ra nữa, thế nhưng sức ăn lại yếu vô cùng.



Hai tuần sau, “Hà Liễu Triêu Phong” mới lại xuất hiện.



Tổ kịch một loạt kéo tới hỏi thăm, An Ninh chậm rãi trả lời từng người một. Dựa theo lịch trình đã an bài, cậu vẫn như cũ gửi âm rồi phát nhạc. Chỉ là thiếu một người lúc đêm khuya hát cho cậu nghe, cùng cậu chuyện trò, tâm sự.



Dã Cúc nhắn tới, tổ chức ca hội ăn mừng lần thứ hai. Kèm theo một link dẫn.



Sau đó lại quan tâm hỏi han cậu có khỏe không. An Ninh cũng không để ý lắm, bây giờ cậu chỉ muốn làm một việc.



Đăng nhập QQ Diệp Tử.



Tin nhắn tới tấp hiện ra.
Từng bộ kịch dần được công bố, mọi người mãn nhãn với trang trí tuyệt diễm của cậu.



Danh tiếng Diệp Tử càng lúc càng lớn, cũng nhiều tin đồn vang xa..



Cô ấy chỉ vẽ cho mình Quy Ẩm.



Để được vẽ banner cho kịch của Quy Ẩm, cô ấy không quan tâm phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, tranh giành kịch với không biết bao nhiêu designer.



Rất nhiều người nhìn cô không vừa mắt, thậm chí fan của Quy Ẩm cũng không vừa mắt cô.



Những ngày này An Ninh yên lòng yên dạ đi theo Quy Ẩm. Mặc kệ tiếng xấu về mình, cũng chẳng mảy may quan tâm đến ánh mắt người đời.



Dưới tình huống như vậy, đối với cậu tốt nhất vẫn là bốn người ”fan chân chính” [Bên Phong Thụ suốt đời]. Bọn họ tin rằng Diệp Tử là fan chân chính của Hà Liễu Triêu Phong, đuổi theo Quy Ẩm vì hắn đã phụ lòng Hà Liễu, đợi thời cơ thích hợp sẽ tấn công.



“Hà Liễu Triêu Phong” theo thường lệ phát kịch, ra ca khúc mới. Tiến độ không nhanh không chậm, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Chẳng mấy chốc ba tháng trôi qua, Văn Nhất Minh vẫn còn nhớ tới chuyện trước kia, khi ấy mỗi tối cùng “Tiểu Phong” trò chuyện. Đồng thời anh cũng tự mắng chính mình, hối hận vì ngày đó đã nặng lời như vậy.



Văn Nhất Minh liếc mắt nhìn nick “Diệp Tử” kia. Cô bé này có vẻ rất thích anh. Người thích anh rất nhiều, nhưng không ai làm được như cô bé kia. Có khi Văn Nhất Minh thầm ước, người sẵn sàng vì anh làm chuyện thế kia là An Liễu. Thế nhưng suy cho cùng cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi.



“Em gái, có ở đây không?” Văn Nhất Minh mở mạch nói.



[? Em?]



“Hiện tại chỉ có hai người, không em thì là ai.” Văn Nhất Minh khẽ cười.



[Đại nhân có gì cần phân phó?] An Ninh cũng đã cười híp mắt rồi.



“Em gái, anh là gay.” Văn Nhất Minh không nói rõ ràng, chỉ biểu lộ tính hướng của mình.



[Em biết, em cũng không phải em gái, em là con trai.]



“Haha” Văn Nhất Minh cười thành tiếng, phàm là người trong võng phối biết Diệp Tử, ai cũng rõ người này là con gái. “Con trai sao, mở mạch nói chuyện chút đi.”



[Không được a, đại nhân, em có bệnh, không nói thành tiếng được.]



“Ha ha, thật biết cách trả lời.” Văn Nhất Minh cười khẽ.



An Ninh cũng cười.



An Ninh sau lần sốt cao ấy, rốt cuộc giác ngộ cái gì?



Rất đơn giản, An Ninh nhận ra mình thích Văn Nhất Minh, thậm chí so với Văn Nhất Minh thích An Liễu cậu còn thích nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Cuộc sống nhỏ bé của An Ninh đột nhiên có một Văn Nhất Minh bước vào, người kia còn kéo theo không biết bao nhiêu niềm vui cùng hạnh phúc. Lúc lĩnh hội được điều đó, An Ninh cũng biết mình đã si mê người này không dứt ra được nữa rồi.



Nếu đã biết rõ mình thích anh ấy, vậy không bằng dùng phương thức của riêng mình để được ở bên cạnh anh là được rồi. Cho dù bị mắng, bị chửi, thậm chí bị bị tổn thương đi chăng nữa.. vậy cũng có sao?



Chỉ cần anh cười, thế giới liền ngập tràn ánh nắng.



“Anh hát cho em nghe được không?”



[Được.]