Gian Khách

Chương 2162 : Súng lớn (Thượng)

Ngày đăng: 01:15 19/04/20


Hai gã thuộc hạ đặc biệt quan trọng bên dưới thế giới ngầm của mình liên tiếp mất tích, Nghị Viên Mạch Đức Lâm nói thế nào nhất định cũng sẽ xem trọng chuyện này. Giống như mấy tháng trước đây vậy, lặng yên không một tiếng động nấp phía sau đâm ra một nhát, một đao cắt đi một mảnh thịt của Mạch Đức Lâm, loại hành động này mặc dù rất sảng khoái, nhưng cũng khó mà lặp lại được nữa.



Thi Thanh Hải dần dần đi ra khỏi khu vực bè cá tại hải cảng. Hắn biết đây chắc hẳn là lần hành động cuối cùng của mình. Hắn khẽ nheo mắt lại, những chuyện có thể làm, hắn cũng đã làm xong rồi, bây giờ chỉ còn lặng yên mà theo dõi phản ứng của các Đại nhân vật bên kia cùng với phía Chính phủ Liên Bang mà thôi.



Từ một cái nhà bè lớn nhảy sang một lối đi chuyển tiếp, đi về phía bãi biển xa xa, hắn nhẹ nhàng mà cất bước, quên hẳn đi thương thế dưới chân mình, chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái. Chiếc ba lô lữ hành trên vai hắn không ngừng rung động nhè nhẹ, phối hợp với cái áo sơ mi hoa hòe rộng thùng thình, cái quần bơi bó sát, cộng thêm đôi giày thể thao màu sẫm vừa mới mang vào, thấm đẫm nước biển, khiến hắn nhìn qua giống như một gã du khách tự do thích ngắm cảnh hoàng hôn trên bãi biển vậy...



Hẳn quả thật là một gã du khách, một kẻ báo thù lặng lẽ bước đi trong đêm đen. Hơn 10 tỉ người trong Liên Bang đều đã bị Mạch Đức Lâm làm cảm động, cũng đều hết mình tin tưởng hắn. Bên trong Liên Bang có rất nhiều người ủng hộ Mạch Đức Lâm, bên trong Thất Đại Gia Tộc cũng có người âm thầm chống lưng cho ông ta, người dân Hoàn Sơn Tứ Châu cũng cuồng nhiệt ủng hộ ông ta... So sánh với vị chính trị gia già lão này, hắn Thi Thanh Hải quả thật vô cùng nhỏ bé.



Nhưng Thi Thanh Hải vẫn tiếp tục kiên trì, bởi vì hắn biết Hứa Nhạc khẳng định cũng đang kiên trì làm công việc giống như hắn. Mặc dù hai người bọn họ cũng không biết rõ ràng kế hoạch của đối phương, nhưng bọn họ biết mình có người đồng hành, bọn họ cũng sẽ không có cảm giác cô đơn nữa.



Đôi giày thể thao khẽ dẫm lên trên bờ cát thô nhám, Thi Thanh Hải nhìn xuống mặt biển rộng lớn xa xa, cảm thấy được có chút lực bất tòng tâm. Hắn cũng không biết những tài liệu mà mình điều tra được kia, đến tột cùng là có thể lật đổ được Mạch Đức Lâm hay không... Trầm mặc một lúc sau, hắn lấy từ trong cái balo lữ hành trên vai mình xuống một cái điện thoại di động mới cáu, bấm vào dãy số điện thoại khắc sâu trong đầu mình.



- Xin chào, đây là cửa hàng hoa quả khô Nạp Nhĩ Tốn, có thể giúp được gì cho anh?



Bên kia đầu điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp mà hùng hậu của một người. Lúc này đêm đã khuya, ngươi kia lại tựa hồ cũng không hề cảm thấy kinh ngạc hay là phiền toái gì cả.



Thi Thanh Hải nói vào cái điện thoại:



- Tôi muốn mua một vài thứ chuyên nghiệp.



Bên kia đầu điện thoại trầm mặc một lúc, sau đó mới cẩn thận hỏi:
Hai gã lính hậu cần kia đi chếch phía sau Hứa Nhạc, giống như là đang giải phạm nhân vậy, mang theo Hứa Nhạc đi lên một chiếc xe quân đội, nhanh chóng rời khỏi Bệnh viện Trung ương Lục quân... Chiếc xe quân đội cũng không chạy bao lâu, đã dừng lại trước một tòa nhà khách sạn lớn, tọa lạc một cách độc lập với những tòa kiến trúc bình thường bên cạnh.



Khách sạn Vân Hậu, là nhà khách chuyên dụng của Quân đội Liên Bang, chuyên dùng để chiêu đãi khách khứa cao cấp của Quân đội. Vô số năm qua, đã có không biết bao nhiêu mệnh lệnh chiến tranh, đã bắt đầu từ những cuộc vũ hội ở nơi này được truyền xuống dưới. Những hàng cây cao to còn vương sương mờ cùng với làn gió lạnh buổi sáng sớm bao phủ xung quanh tòa khách sạn, khiến cho người khác nhìn thấy cũng có chút áp lực. Hứa Nhạc đứng trước tòa khách sạn, nhịn không được hơi nheo mắt lại, cũng không rõ vị Trâu Phó Bộ Trưởng kia vì cái gì lại muốn gặp mình ở nơi này.



- Gần đây đang chuẩn bị tiến hành kỳ họp Liên Tịch Hội Nghị Tổng Tham Mưu, thủ trưởng cũng không có thời gian rời khỏi khách sạn...



Một gã lính hậu cần đại khái cũng đoán ra được sự nghi hoặc của Hứa Nhạc, khẽ hạ giọng giải thích.



Liên Tịch Hội Nghị Tổng Tham Mưu chính là một cơ cấu quân sự quan trọng của Chính phủ Liên Bang, chuyên dùng để đàm phán, đưa ra những chiến lược quân sự toàn cục trong Liên Bang. Trên danh nghĩa nó thuộc quyền sở hữu của Bộ Quốc Phòng, nhưng trên thực tế, Chủ tịch của Liên Tịch Hội Nghị lại là do đích thân Tổng Thống tiến hành bổ nhiệm. Chủ tịch Liên Tịch Hội Nghị Tổng Tham Mưu hiện tại chính là Tổng tư lệnh Quân Khu I, Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư.



Xem ra là Chính phủ Liên Bang gần đây đang lên kế hoạch quân sự gì đó, chỉ là không biết đối tượng nhằm vào là các Phiến Quân trên núi tại tinh cầu S2 hay là nhằm vào bên phía Đế Quốc bên kia, đang không ngừng nhăm nhe quân sự với Liên Bang. Hứa Nhạc híp chặt hai mắt vốn đã nhỏ của mình, dưới sự dẫn đường của lính hậu cần, đi vào tòa nhà Khách sạn Vân Hậu, đi tới bên ngoài cửa của một căn phòng.



- Báo cáo thủ trưởng, người đã tới.



- Vào đi.



Cánh cửa bằng gỗ quý khá nặng nề chậm rãi mở ra. Bên trong phòng được lót bởi một tấm thảm lông màu đỏ êm mịn, một gã quân nhân trung niên mặc thường phục, có lẽ là thư ký riêng, nhìn Hứa Nhạc khẽ mỉm cười, mời hắn vào trong, sau đó tiện tay đóng cánh cửa gỗ lại.



Một bộ quân phục Tướng Quân được tùy tiện đặt ở trên bàn, cầu vai có hai cái ngôi sau màu vàng, thể hiện đẳng cấp của bộ quân phục. Trâu Ứng Tinh, đang mặt một bộ quần áo thường phục màu trắng, ngồi trên một cái bàn làm việc kiểu cũ, màu nâu đất sẫm, trên mặt đeo một cặp kính lão, cẩn thận đọc một cái văn kiện đặt trên bàn.