Gian Khách

Chương 354 : Tiếng sấm giữa trời (1)

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Hứa Nhạc đã từng bị người này đá cho một cước, mãi vẫn còn khắc sâu trong lòng sau đó vì quá mức lĩnh ngộ mà vô tình học tập theo đó, đem một cước sắc bén kia biến thành một thủ đoạn sát thủ mạnh mẽ nhất của chính mình. Hắn tự nhiên là chưa bao giờ quên được con người nguy hiểm cực độ này rồi, thoáng làm ra vẻ mặt đau khổ, nhăn nhó thăm hỏi:



- Điền Thuyền trưởng, ngài khỏe.



- Không khỏe chút nào.



Điền mập mạp vô cùng thống khổ nhìn chăm chăm hăn, nói:



- Anh lừa người ta... Năm đó trên Cổ Chung Hào, anh không chịu sử dụng bản lãnh thật sự mà đánh với người ta, khiến cho người ta không biết anh vốn là thiên tài tu thân thuật... Bằng không người ta khẳng định là người đầu tiên ttong Liên Bang biết được anh có quan hệ với người của vị lão nhân gia Lý Gia kia rồi.



Hứa Nhạc chỉ cảm thấy cả người run lên, không biết phải nói gì tiếp.



Cũng may là lúc đó Chung phu nhân đột nhiên gào to lên:



- Mập mạp chết tiệt! Đừng bày ra cái bộ dáng người ghê tởm đó nữa, Yên Hoa về rồi kìa!



Cả người Điền mập mạp chợt run lên, lập tức ưỡn ngực, ngẩng đầu lên, làm ra vẻ mặt trang trọng, khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy một cỗ phong phạm bức nhân giống hệt trên người của Đỗ Thiếu Khanh chợt phát ra từ trên người của hắn.



Hứa Nhạc còn chưa kịp thưởng thức năng lực thay đổi sắc mặt nhanh chóng của vị nhân vật cường hãn này ngẩng đầu nhìn lên phía đầu cầu thang liếc mắt liền nhìn thấy một cô bé con đang không ngừng nhảy chân sáo phóng xuống.



Cô bé con này đang mặc một bộ váy bồng màu trắng muốt, một cặp giày màu đỏ đáng yêu không ngừng phát ra thanh âm lốp cốp giòn tan trên thang lầu. Phần vớ màu hồng nhạt kéo dài đến tận đầu gối, cùng với cái kẹp tóc hình chiếc hoa xinh xắn kẹp trên mái tóc bồng đen nhìn qua vô cùng xinh đẹp. Cô bé vẫn giống hệt như năm xưa, mặc quần áo vô cùng chỉnh tề. Phần váy bồng không ngừng hất lên bồng bềnh giống như những gợn sóng theo từng động tác của nàng, vừa xinh đẹp vừa mang theo cảm giác tinh nghịch.



Mái tóc thật sự rất giống như một mảnh vỏ dưa hấu... Đương nhiên, là theo kiểu vô cùng đáng yêu.



0O0



Buổi tiệc lễ Trung Thu trong biệt thự cũng chỉ có mỗi bốn người bọn ho cùng ăn mà thôi. Hứa Nhạc sau khi nhìn thấy Tiểu Dưa Hấu, trong lòng tràn ngập cảm xúc ôn nhu. Thế nhưng từ sau khi lên bàn ăn cơm, cô bé vẫn luôn luôn trầm mặc không nói lời nào, mà dần dần cảm thấy có chút không hiểu.



Từ sau khi gặp lại cho đến bây giờ, cô bé con Chung Yên Hoa tám tuổi này đúng là ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không hề có. Mặc cho Chung phu nhân không ngừng mỉm cười nhắc lại chuyện tình năm xưa xảy ra trên Cổ Chung Hào, cô bé con vẫn như cũ làm ra vẻ mặt lạnh nhạt bình thản mà kiêu ngạo, mãi vẫn cứ một phen xem Hứa Nhạc đang ngồi đối diện trên bàn cơm biến thành một người khách xa lạ nào đó.



Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, sao lại có thể giống như là người lớn vậy nhớ kỹ từng chi tiết trong cuộc hành trình năm xưa? Hứa Nhạc tự an ủi mình một câu, thế nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ cảm thấy có một chút gì đó mất mác nhàn nhạt. Hứa Nhạc ca ca và Tiểu Dưa Hấu gặp lại, sao lại có thể không một tiếng động như thế này?



- Yên Hoa trước kia không phải con vẫn luôn nói rằng mình muốn gặp lại Hứa Nhạc ca ca hay sao?



Trên bàn cơm, Chung phu nhân ôn hòa nhìn về phía con gái nhỏ của mình nhẹ nhàng cất lời hòa nhã nói. Đối với sự im lặng của con gái nhỏ của mình hôm nay, bà ta vẫn luôn cảm thấy thập phần khó hiểu. Đúng là trong khoảng thời gian hai năm gần đây, quả thật là rất ít khi nào nghe thấy từ trong miệng con gái của mình nhắc đến mấy chữ Hứa Nhạc ca ca nữa nhưng mà cho dù bình thường khi chiêu đãi những khách khứa không quen biết đi chăng nữa cô bé này vẫn luôn liến thoắng liên hồi mà, đây đã là lễ tiết bình thường rồi, sao hôm nay lại trở nên không lễ phép như thế cơ chứ?



- Ừm.
Chung Yên Hoa chuyển sang ngồi xuống ghế sô pha, vẫn là vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn không để ý gì đến hắn. Sau khi nói mấy câu gì đó với mẫu thân, liền phóng lên lầu. Chỉ là trước khi biến vào trong phòng của cô bé, lại còn quay đầy lại, trừng mắt làm ra vẻ mặt vô cùng phẫn nộ nhìn Hứa Nhạc một cái. Chỉ là sự phẫn nộ của một cô bé con khả ái, bất luận nhìn như thế nào cũng có vẻ đáng yêu đến cực điểm.



Khi Chung phu nhân tiễn Hứa Nhạc ra đến cổng tòa biệt thự, mang theo vẻ mặt áy náy nói vài câu, sau đó trầm mặc một lúc sau còn nói thêm:



- Vừa rồi ta mới nhận được tin tức, Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng vừa thông qua quyết định, điều Sư đoàn Thiết Giáp 7 cùng với Đỗ Thiếu Khanh ra tiền tuyến Tây Lâm.



Trong lòng Hứa Nhạc chấn động, lúc này hắn mới biết rõ ràng nội dung thật sự của cuộc điện thoại lúc trước.



oOo



Chiếc xe taxi chở hắn đến lúc này vẫn còn đậu chờ ở bên cạnh căn biệt thự. Hứa Nhạc trước tiên cự tuyệt lời đề nghị của Chung phu nhân, phái xe đưa mình trở về, sau khi chào tạm biệt thì ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế.



Nghĩ đến hình dáng đáng yêu trước sau trái ngược nhau của Tiểu Dưa Hấu trên bàn ăn cơm lúc trước, Hứa Nhạc nhịn không được nở nụ cười khổ. Hắn nói thế nào cũng không hiểu nổi, vì cái gì mà Tiểu Dưa Hấu còn nhỏ tuổi như thế, nhưng lại thủy chung nghĩ đến chuyện muốn trốn khỏi gia đình của mình. Tuy rằng Chung Tư Lệnh hẳn là ít có cơ hội cùng chơi đùa với cô con gái đó, nhưng mà thật rõ ràng Chung phu nhân cũng là một vị mẫu thân tương đối không tệ mà.



Chắc có lẽ là do nguyên nhân quá mức cô đơn... Hứa Nhạc nhìn đám mớ lá thu hỗn độn loang lỗ đỏ vàng bên ngoài cửa sổ, nhớ lại Thai Chi Nguyên lúc còn ở trong biệt khu Hl, nhớ tới Trâu Úc. Những đứa con thế gia kỳ thật cuộc sống trôi qua cũng không quá mức thoải mái. Hắn nghĩ thầm sau này nếu có thể sống sót trở về từ tiền tuyến Tây Lâm, nhất định phải dành nhiều thời gian một chút đến chơi đùa với cô bé con này.



Đúng vào lúc này, hắn chợt nghe phía sau lưng ghế của mình vang lên chút động tĩnh. Hắn cảnh giác quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phần ghế dựa phía sau lưng đã bị đẩy ngã xuống, một cô bé con mặc một bộ quần áo màu xanh lam, khuôn mặt lem luốc từ trong đó chui ra.



Tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa vất vả vạn phần chui lên, ngồi đàng hoàng trên ghế, nhìn về phía Hứa Nhạc ở phía trước, bật cười khanh khách không ngừng, nói:



- Hứa Nhạc ca ca, em đến đây.



Biểu tình của Hứa Nhạc lúc này thoáng cứng ngắc lại. Thanh âm thanh thúy của cô bé này vang lên trong tai của hắn chẳng khác nào tiếng sấm giữa trời quang cả.



Hứa Nhạc phi thường gian nan khẽ chớp chớp mắt một cái. Sau khi xác nhận lại cẩn thận cô bé con đang mặc bộ quần áo học sinh màu lam nhạt đang ngồi trên hàng ghế phía sau kia chính là một người thật, cũng không phải là một ảo ảnh do bản thân mình chế tạo ra. Trong lúc nhất thời hắn mới kịp phản ứng lại, quay sang lớn tiếng nói với gã tài xế taxi bên cạnh mình:



- Dừng xe, quay lại.



Nghe thấy câu đó, Tiểu Dưa Hấu mở to cặp mắt lớn tràn ngập vẻ vô tội, vô cùng nghi hoặc nhìn chằm chằm về phía vị Hứa Nhạc ca ca của mình ở phía trước. Trong lòng cô bé thầm nghĩ vừa rồi anh ấy không chịu ngồi xe trong nhà mình trở về, mà để chiếc taxi đậu lại đợi ở dưới nhà, chẳng lẽ không phải là vì để cho mình từ trên lầu trèo xuống, chui vào đó núp để đào tẩu hay sao? Trong suy nghĩ ngây thơ của cô bé con này, vừa rồi cũng không phải là do mình một mình một người bỏ nhà trốn đi, mà là do mình và Hứa Nhạc ca ca tiến hành một lần phối hợp hoàn mỹ.



Đợi đến khi cô bé con kia phát hiện ra biểu tình của Hứa Nhạc thật sự là nghiêm túc, hơn nữa cũng không có bất cứ vẻ hoạt bát nào như lúc đầu, cô bé rốt cuộc mới phát hiện ra là chiếc xe taxi này sẽ lập tức quay trở về nhà mình. Cô bé nhanh chóng ôm chặt con búp bê có chút cũ vào trong lồng ngực mình, cao giọng hét lên:



- Đừng mà!



Một thanh âm thắng két lại bén nhọn vang lên. Chiếc xe taxi trên con đường cao tốc của Tê Hà Châu đột nhiên dừng lại.