Gian Khách

Chương 355 : Một mình (1)

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Gã tài xế taxi, tay cầm một cọc tiền boa khá dày, đứng trên một khoảnh rừng cây bên cạnh con đường quốc lộ, lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, quan sát đám sóc bận rộn chuẩn bị thức ăn qua mùa đông trên mấy tán cây trên đầu mình, thỉnh thoảng lại huýt sáo mấy tiếng vui vẻ. Tuy rằng hắn cũng không biết rõ cái gã quân nhân trẻ tuổi cùng với cô bé con đang ngồi trong chiếc taxi kia đến tột cùng là có quan hệ gì với nhau. Thế nhưng hắn cũng không quá mức lo lắng, bởi vì cái tên quân nhân trẻ tuổi kia nhìn qua như thế nào cũng không giống như là một gã vô sỉ lừa gạt bắt cóc trẻ con đem bán. Hơn nữa những người có khả năng ra vào một căn biệt thự sang trọng như thế kia, nói vậy cũng sẽ không thiếu tiền đến nỗi có thể làm ra những chuyện như thế.



Trong chiếc xe taxi, Hứa Nhạc sắc mặt thì bình tĩnh mà ôn hòa, thế nhưng trong lòng thì sớm đã nổi lên vô số ba đào mãnh liệt. Hắn thoáng thống khổ khẽ day day hai bên trán, tận khả năng nhẹ nhàng nói với cô bé con bên cạnh:



- Em nhìn thế nào lại nói rằng anh sẽ tìm cách dẫn em trốn nhà bỏ đi vậy? Hơn nữa lại còn cho rằng anh gọi chiếc taxi này đến là dùng để phối hợp với hành động của em nữa?



Chung Yên Hoa tay ôm chặt búp bê, cặp mày vô cùng đáng yêu của hắn thoáng cau nhẹ lại, nói:



- Trong TV vẫn luôn xảy ra giống như vậy mà.



Hứa Nhạc nhìn trừng trừng về phía cặp má mềm mại trắng trẻo của cô bé, cùng với vết lấm lem trên bộ đồng phục học sinh, trong lòng không khỏi mềm nhũng. Hắn cũng không biết phải nói gì bây giờ, khẽ lấy ra một chiếc khăn tay, cẩn cẩn thận thận đem mấy chỗ lấm lem kia nhẹ nhàng lau đi. Trong lòng hắn thầm nghĩ vị thiên kim tiểu thư này vì muốn bỏ nhà đi chơi mà ngay cả từ trên lầu của căn biệt thự, men theo đường ống nước leo xuống, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Một lúc lâu sau hắn mới mở miệng hỏi:



- Thật không hiểu nổi, em còn nhỏ tuổi như vậy, học được ở đâu cái khả năng trèo tường bỏ trốn như thế này nữa.



Chung Yên Hoa trừng lớn cặp mắt, nghi hoặc nhìn hắn, hạ thấp giọng nói:



- Hứa Nhạc ca ca, lúc trước khi còn ở trên phi thuyền, anh đã dẫn theo em chui vào mấy đường ống thông gió đi chơi. Những đường ống thông gió đó so với từ trên lầu leo xuống còn khó hơn nhiều mà.



Hứa Nhạc nghe thấy vậy chợt rùng mình một cái, động tác đang lau khuôn mặt cho cô bé cũng không khỏi cứng đờ lại. Trên mặt hắn nổi lên một tia cười khổ. Cô bé con này không chỉ không có quên chuyện tình lúc trước, hơn nữa ngay cả mấy cái chi tiết nhỏ nhặt này cũng còn nhớ rõ ràng như vậy, giống như là mới ngày hôm qua... Chẳng lẽ hiện tại em đã là người lớn rồi sao? Nghĩ đến điều này, hắn thoáng tức giận khẽ đưa tay nhẹ nhàng vò nhẹ lên mái tóc mềm mại của cô bé con này. Cũng giống hệt như là ba năm trước, sau mỗi lần hắn tắm cho cô bé này, hắn vẫn có thói quen làm ra mấy động tác như vậy.



Chung Yên Hoa nhẹ nhàng cúi đầu thoát khỏi bàn tay đang vò nhẹ lên đầu mình, dùng hai bàn tay nhỏ bé của cô bé đem mái tóc có chút hỗn loạn kia vuốt cho thẳng tắp lại. Cái động tác này hiển nhiên là vô cùng đáng yêu. Cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp như một đóa hoa đinh hương kia, lại mạnh mẽ mím chặt lại. Cô bé thật sự đối với Hứa Nhạc chuẩn bị một phen đuổi mình về nhà này thể hiện sự bất mãn mãnh liệt, đối với việc mình nhờ vả mà không chịu làm kia thì cảm thấy vô cùng phẫn nộ.




Nếu như là một cô gái trưởng thành bình thường dùng cái loại ngữ khí khoa trương mà phẫn nộ như thế này nói chuyện, không khỏi sẽ khiến cho người khác cảm thấy khó nghe vô cùng. Thế nhưng đây lại là một cô bé con đáng yêu nói như vậy, thì lại có thể hiện ra sự quật cường đáng yêu cùng với sự không cam lòng của nó mà thôi.



Từ trước đến giờ luôn được sống trong cuộc sống của một thiên kim tiểu thư, cho nên tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa này đối với cuộc sống của thế giới bên ngoài có thể nói là mong ước ngày càng mãnh liệt hơn. Thế nhưng mà cô bé lại cũng không thể nào dựa vào phương thức bình thường mà tiếp xúc với thế giới bên ngoài được.



Ở trong mắt của tất cả mọi người, thiên kim tiểu thư của Chung Gia thì cái gì cũng có cả. Thế nhưng Tiểu Dưa Hấu thì lại cũng không cho rằng là như vậy. Cô bé cũng không thể nào dựa theo đạo lý thông thường mà giải thích rõ ràng cái thế giới màu trắng trong lòng của mình, cảm giác được cuộc sống cùa một người bình thường. Cô bé cho rằng nếu chỉ có thế ở một mình mà có được hết thảy mọi thứ, như vậy cũng tương đương với chuyện không có bất cứ thứ gì cả.



0O0



- Chung phu nhân, đúng vậy. Cô bé hiện tại đang ở bên cạnh tôi. Tôi lập tức sẽ đem cô bé quay trở về.



Hứa Nhạc nhanh chóng giải thích vào trong điện thoại.



- Tôi cũng không biết. Cô bé đột nhiên từ phía hàng ghế phía sau chui ra. Vâng. Được rồi. Không có việc gì đâu.



Chung phu nhân vừa mới phát hiện ra đứa con gái cưng của mình đã mất tích không thấy đâu nữa, còn chưa có kịp bắt đầu lo âu thì liền nhận được cú điện thoại gọi đến của Hứa Nhạc. Sau khi một lúc thả lỏng lại, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Vì cái gì một cô bé con ngày thường vẫn luôn ngoan ngoãn trầm lặng, cứ mỗi lần gặp lại Hứa Nhạc, thì lại trở nên tín nhiệm gã nam nhân kia đến như thế?



Hứa Nhạc một bên vừa nói chuyện điện thoại với bên phía Chung phu nhân, một bên lại liếc mắt quan sát động tĩnh của cô bé con ngồi bên cạnh mình. Chung Yên Hoa sau khi lúc nãy phẫn nộ không cam lòng phát tiết nỗi lòng của mình xong, sau đó liền cũng không hề mở miệng nói chuyện nữa, chỉ là nghiêng đầu nhìn về phía cảnh vật bên ngoài cửa kính của chiếc xe mà thôi, vô cùng trầm mặc. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé phản chiếu lên trên cánh cửa sổ thủy tinh của chiếc xe thể hiện rõ ràng vẻ mất mác cùng với thất vọng.



Một mình thì sao chứ? Thanh âm của Chung phu nhân bên trong điện thoại dần dần trở nên nhỏ đi. Hứa Nhạc nhìn về phía bóng dáng tràn ngập vẻ cô đơn của cô bé con kia, nhớ đến năm trước tại sân vận động Lâm Hải Châu, Thai Chi Nguyên đã từng nói qua với mình Năm đó Thai phu nhân cũng đã từng có ý muốn để cho Thai Chi Nguyên đi đến học tập tại một trường học bình thường giữa những học sinh khác. Thế nhưng đột nhiên lại xảy ra sự kiện ám sát tàn khốc, cho nên loại phương pháp giáo dục này cũng theo đó mà chấm dứt luôn.