Hành Trình Cá Chép Vượt Vũ Môn

Chương 10 : Thần y

Ngày đăng: 14:23 18/04/20


Người đến là Vũ Thiên Lăng. Hắn vừa nhìn thấy Nhã Nhạc yên ổn nằm úp sấp trên giường liền thở phào nhẹ nhõm. Nếu tinh tế để ý, có thể thấy hơi thở của hắn hơi hỗn loạn. Trán lấm tấm mồ hôi. Hắn mặc nguyên bộ trung y màu vàng chói mắt mà không có ngoại bào. Thậm chí đai lưng vàng thêu rồng 5 móng khảm ngọc còn chưa được tháo ra. Giống như ngay sau khi tổ chức đại lễ truyền ngôi xong Vũ Thiên Lăng liền hộc tốc chạy đến đây luôn vậy. Nhã Nhạc cùng Tương lão khá là tán thưởng hành động này. Điều đó chứng tỏ sau khi là một quân vương, hắn là một quân tử.



Vũ Thiên Lăng tiến lại giường, ôm quyền hỏi Tương lão: "Vị huynh đài này hẳn là phụ thân của tiểu muội muội?"



Nhã Nhạc nháy nháy mắt với Tương lão. Bắt được sóng, Tương thần y lập tức trả lời: "Phải. Tiểu huynh đệ có chuyện gì muốn nói?" Rồi Tương lão nhẹ nhàng bế Nhã Nhạc lên, cẩn thận từng li như đang bế con vậy. "Tiểu nhi hôn mê 5 ngày giờ đã tỉnh. Chúng ta đang định xuống lầu 1 dùng ít đồ ăn, sau đó trở về nhà."



Bất quá, dù cẩn thận thế nào hay thuốc tê hiệu nghiệm ra sao cũng không thể tránh khỏi cơn đau. Nhã Nhạc khẽ nhăn mày, kết hợp với khuôn mặt tái nhợt vốn có vì mất máu quá nhiều, Nhã Nhạc muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.



Vũ Thiên Lăng tháo dương chi bạch ngọc đeo bên hông ra, rồi nhét vào tay Nhã Nhạc. "Vũ Thiên Lăng ta nợ muội một mạng, đây là tín vật, sau này gặp lại sẽ đền ơn đáp nghĩa." Sau hắn quay ra ôm quyền nói với Tương thần y: "Tiền bối, tại hạ còn có việc gấp cần giải quyết, đành thất lễ đi trước. Cáo từ." Rồi Vũ Thiên Lăng xoay người đi thẳng...



Các ngươi đã thấy sự khác biệt giữa nữ chủ và nữ phụ trong H văn chưa? Nữ chủ làm việc tốt, kẻ kẻ tôn sùng, người người yêu thương. Nữ phụ làm việc tốt, thậm chí liều cả tính mạng, nếu không bị người ta coi là nghĩa vụ phải làm thì cuối cùng cũng chỉ nhận lại cái cảnh trả ơn nhạt nhẽo thế này thôi. Sao dám đòi hỏi gì hơn nữa?!!



[Tác giả: Vô cùng tiếc thương cho những độc giả đã lọt hố vì phấn khích từ những câu đầu tiên.]



Tương thần y bế Nhã Nhạc đến bên cửa sổ, nhìn mã câu (ngựa tốt) của Vũ Thiên Lăng dần khuất sau rừng rậm, hướng đến kinh thành Trường An.



Nhã Nhạc mân mê dương chi bạch ngọc điêu khắc hình rồng vô cùng tinh mĩ, rồi lấy từ trong ngực ra một dương chi bạch ngọc khác khắc hình chim phượng tinh xảo không kém, ghép 2 cái lại với nhau thì vừa khít. Đây chính là ngọc bội đính ước danh bất hư truyền giữa Tần Hiển và Vu Lam, hút được bách độc, tinh mỹ trân quý, thế gian 1 đôi, giá trị liên thành.




Đi theo Bạch Dật Quân thì chẳng khác gì tự nhảy xuống vũng bùn vận mệnh của Tần Lam Hi, đến lúc gặp nữ chủ thì thách mà giãy được ra.Bỏ trốn khỏi Tương Kiến Hoan thì cũng chẳng khác gì tự sa chân vào cái lưới của giang hồ đầy rẫy hiểm ác. Đó là còn không tính đến xác suất bỏ chạy khỏi Truy Tung Hương của Tương thần y là vô vọng.



Chẳng thà đánh cược một ván, xem Tương lão có dám lừa cả một hài tử hay không. Dù sao, ở thế giới này nàng đã chẳng còn ai để nương tựa nữa.



Xe ngựa vẫn đang chạy giữa cánh rừng rậm rạp, rộng lớn, cán lên những chiếc lá vàng mùa đông nghe thật rộn ràng. Bên ngoài, Tương Kiến Hoan ngâm nga khúc ca hắn hằng yêu thích.



“Cành khô có tuyết ngưng tụ trên khe hởGiống như cánh bướm đứt đoạn, tuôn rơi phủ kín bậc thềm dàiTa ngồi trên nóc nhà, thổi lá liễuTrong ao kia, đóa hoa xanh như tranh vẽ dưới ánh trăng trong sángNăm ấy chia lìa, ta mong muốn về nhàThuyền lay động, quấn qua bức tranh Kiều, nghe ai nghẹn ngàoTa theo tiếng nhìn lại, là ảo giác hoa khóc?Như quá khứ của ngươi, ta quên từ biệt.”



Xe ngựa theo một đường mòn bí mật giữa rừng tiến đến gần chân núi Vân Sơn. Tương Kiến Hoa bắn ra một viên đá nhỏ, một cự thạch dưới chân núi tự động nâng lên. Tương thần y thong thả đánh xe tiến vào đường hầm.



”Xoay người lại, trí nhớ như tuôn tràoNgày thề ước xưa, ngươi trộm viết lại“Tại cánh đồng, quyết như cây liền cành”Một đêm, gió đột nhiên chôn vùi từng chữVài lần nhạn bay về phía nam, vài lần gió tuyết cuồn cuộnPhía sau biển mây, ai sinh, ai tử, ai trở về?”



Vân Sơn, y như tên gọi của nó, cao đến nỗi đỉnh núi quanh năm được mây trắng cuồn cuộn bao trùm, tựa như khói sóng ngoài biển khơi.



“Bến bờ gió thổi qua, ngàn năm tịch mịchTừng mơ ngươi tiễn ta qua mười dặm khói songCảnh sơn thủy theo nhiều năm đi xa thành truyền thuyếtĐêm nay, y phục trắng, ngươi đẹp như họa Đêm nay, y phục trắng, ngươi đẹp như họa…”