Hành Trình Cá Chép Vượt Vũ Môn

Chương 11 : Dương đình - Vân sơn

Ngày đăng: 14:23 18/04/20


Xe ngựa lọc cà lọc cọc lăn bánh trong thông đạo tối đen."Rầm rầm! Xoạch! Vút vút!!!..." Tiếng cơ quan khởi động, tiếng binh khí va chạm khiến Nhã Nhạc đã ngủ thiếp đi từ lâu cũng phải bừng tỉnh.



Bên ngoài, Tương Kiến Hoan vẫn thong thả đánh xe, tên, thương, lao, kích, đao, kiếm các thứ vân vân và mây mây đều không thể thương tổn đến hắn cùng xe ngựa.



Bất quá, hắn là cái cao thủ so với Nhã Nhạc tưởng còn muốn thật cao đại cao thủ, lại chính là người thiết kế nên này cơ quan, đương nhiên không lo lắng. Còn Nhã Nhạc là một người hiện đại chỉ có thể biết đến võ công qua phim chưởng, làm sao lại không lo lắng được đâu?



Thế nên, dù bên ngoài Tương thần y vẫn thong thả đánh xe, bên trong Nhã Nhạc đã co rúm lại thành một đoàn, tưởng tượng có hay không có một mũi tên rất lợi hại, thật nhanh vượt mặt Tương lão rồi cắm vào trong xe đâu?



Này cũng không đại biểu Nhã Nhạc nhát gan, hiện tại cơ thể nàng còn là một nữ hài 5 tuổi đang bị thương nặng, vốn không có năng lực tự bảo vệ mình. Lại căn cứ vào trình độ y học đến nghịch thiên của Tương thần y, đủ biết nàng chết là không có cơ hội, cùng lắm là bị thủng thêm một lỗ thôi. Nếu đã xác định rằng chết cũng không được, thì vẫn nên hảo hảo sống tốt một chút.



Nhã Nhạc từ trước đến nay, luôn là người biết hưởng thụ.



Dĩ nhiên, Nhã Nhạc chính là lo bò trắng răng thôi.



Xe ngựa chậm rãi xuyên qua thông đạo hắc ám đầy cơ quan mà không một chút xây xát.



Rốt cuộc nhìn đến...



Không, lấy đâu ra ánh sáng, phía trước vẫn là một mảnh sâm lâm âm u ẩm ướt, sương mù trắng xóa lượn lờ nơi nơi.



Tương Kiến Hoan ghìm ngựa, cầm hành lý, ôm lên cục tròn tròn tên Nhã Nhạc mang ra ngoài.



Nhã Nhạc nhìn lướt qua sâm lâm cùng thác nước cạnh động khẩu.



Không thấy gì cả. =_=



Nàng chớp chớp mắt hỏi: "Chúng ta sẽ sống ở đây sao?"



Tương thần y phúc hắc liếc mắt xem thường, nói: "Gì? U Minh Cốc sao? Nơi này đâu đâu cũng có độc trùng, nơi nơi đều trải sương độc. Ngươi xác định muốn sống ở đây sao?"



Nhã Nhạc: =_= Thế nên ta mới hỏi chúng ta sống ở chỗ nào a.


Nhã Nhạc: Động vật biết nói tiếng người sao? —_— Mà ta khi nào thì kêu Tiểu Lục?



Tương thần y lại tiếp tục theo thứ tự giới thiệu từng con vật: "Tiểu Lục, đây là A Đại, chuyên chức bảo vệ Dương đỉnh." Hắn chỉ vào con gấu đen. Nhã Nhạc chớp chớp mắt nói "Xin chào" rồi lôi hũ mật to đùng thơm nức từ trong tay nải ra đưa cho gấu đen, lòng thầm cảm động, Tương lão là giúp nàng tranh thủ hảo cảm a. Gấu đen A Đại một tay cầm lấy hũ mật, một tay vỗ đầu Nhã Nhạc tỏ vẻ biết ơn. Tay gấu vỗ đầu như trời giáng khiến Nhã Nhạc choáng váng một phen. Nếu không có Tương lão đứng đằng sau vừa đỡ vừa truyền nội lực điều tức cho thì đảm bảo Nhã Nhạc đã ngất từ lâu rồi.



Tương thần y tiếp tục giới thiệu: "Đây là A Nhị và em trai A Tam, thuộc loài A Đột, rất giỏi trù nghệ." Rồi hắn chỉ vào hai A Đột ngoại hình y đúc trừ màu mắt, con mắt đỏ trước, mắt vàng sau. Nhã Nhạc chớp mắt tò mò hỏi: "A Đột là gì nha?" Chẳng lẽ là loài A Đột trong truyện "Bảo bối" của Neleta?



Hai con A Đột trước mắt vừa giống người, vừa giống như khỉ. Hai hốc mắt nó nhô ra, miệng kéo đến bên tai, răng nanh sắc bén. Đôi tai góc cạnh, tai so với người lớn hơn một chút. Móng vuốt linh hoạt vừa nhọn vừa dài, phiếm độc quang. Trên người nó mọc lớp da lông kim sắc, trên lưng vây quanh khối bố che khuất hạ thân. Chân giống chân người, chỉ hơi nhỏ hơn.



Này, có khi nào là loài này không nhỉ?



Tương Kiến Hoan lục trong tay áo ra mấy con độc xà lúc trước thuận tay bắt từ xà oa, ném cho hai A Đột. Hai A Đột cầm độc xà liền bóp chết, quay ra gật gật đầu với Tương thần y tỏ vẻ cảm ơn rồi ăn sống trước mặt Nhã Nhạc.



Nhã Nhạc thộn mặt, mặc cho máu độc xà bắn lên khuôn mặt và quần áo. Tương Kiến Hoan rút khăn tay nhẹ nhàng lau mặt cho Nhã Nhạc, giảng giải: "Đừng thấy ngoại hình của chúng như vậy mà sợ hãi. A Đột tính tình tàn bạo, có thù tất báo, thủ đoạn tàn nhẫn, đó cũng là do con người luôn tìm giết bọn họ hoặc là bắt bọn họ đi bán tiền. A Độtdù tàn bạo nhưng thông minh hơn cả con người, sống có tình có nghĩa. A Đột thích ăn độc vật, càng độc càng thích ăn. Trước kia bọn hắn sống trong U Minh Cốc, ta mang họ lên đây giúp ta trông coi việc nhà."Nhã Nhạc: Chuẩn cmnr π_π



Nhã Nhạc không phải kẻ có thành kiến với cái xấu, hơn nữa giao lưu giữa mọi người là phải phụ thuộc vào nhân cách. Nàng từng đọc qua về A Đột trong một quyển tiểu thuyết đam mỹ. Bọn chúng rất tốt, chỉ cần đối xử với chúng như con người, chúng liền coi ta là bằng hữu mà bảo vệ.



Nhã Nhạc liền quay ra gật gật đầu với 2 A Đột, nói "Xin chào". Hai A Đột rất lịch sự, cũng gật đầu theo.



Một lớn một nhỏ di chuyển đến trước mặt ngạo kiều tiểu đại bàng và bán manh tiểu hổ. Tương lão làm tròn chức trách của một hướng dẫn viên tham quan vườn bách thú, tiếp tục giới thiệu: "Nha đầu, đây là đại bàng Tiểu Tứ và bạch hổ Tiểu Ngũ." Nhã Nhạc biết điều đổ hết thịt trong tay nải ra chậu đặt trước mặt chúng.



Tiểu Tứ ngạo kiều cắp miếng thịt lớn nhất rồi bay lên nóc nhà ăn, không thèm liếc mắt một cái đến hai người.



Tiểu Ngũ bán manh chạy một vòng quanh chậu rồi lăn đùng ngã ngửa, khoe cái bụng toàn lông tơ mượt mà. Tương lão lấy từ trong tay áo ra một chiếc lược ngà, đưa cho Nhã Nhạc, nháy nháy mắt. Nhã Nhạc hiểu ý, cầm lược, chải lông cho Tiểu Ngũ.



Ngươi hỏi vì sao Nhã Nhạc không sợ sao? Kiếp trước bang chủ Hồng Long bang cũng nuôi một lão hổ nhưng thiếu thời gian chăm sóc, liền giao nó cho Tần Lam Hy và Nhã Nhạc. Tần Lam Hy sống chết không dám đến gần, chính Nhã Nhạc ngày ngày lượn qua nhà bang chủ chăm sóc nó chứ ai.



Nhắc đến Tiểu Hoa, nàng lại nhớ đến cuộc sống kiếp trước. Không dám nói đến hạnh phúc bình yên, nhưng cũng là cả một kiếp người lên voi xuống chó. Không nói đến tình duyên, cũng gặp được những người quan trọng trong cuộc đời.



Không như hiện tại, thế giới của nàng chỉ có Tương Kiến Hoan và Bạch Dật Quân. Bạch Dật Quân chính là nam chủ, bám theo hắn khác gì quăng mình cho cá mập. Còn Tương Kiến Hoan lại là sư phụ của tên tiểu thần y kia, tâm tư hắn Nhã Nhạc dò không tới.



Chậc, đến đâu thì đến thôi