Hay Là Mình Sống Chung

Chương 40 : Tôi là người giữ mình trong sạch

Ngày đăng: 15:54 18/04/20


Rất nhanh đã chuẩn bị đến Tết Nguyên Đán, cuộc di dời lớn nhất hàng năm của động vật có vú đã sắp bắt đầu. Tiền Phỉ tự xưng là cao thủ mua đồ trên taobao, thế mà lúc mua vé xe lửa và vé máy bay đã bị thất thủ.



Rất có thể cô sẽ không được về nhà nữa rồi.



Vào thời điểm mấu chốt lại là Lý Diệc Phi đã cứu vớt đời cô. Tiền Phỉ bắt đầu cảm thấy Lý Diệc Phi ngoại trừ việc bên ngoài thích làm vẻ chanh chua, thật ra vẫn có chút tốt bụng đấy. Có vài chuyện bản thân cô không thể làm được, đến tay của tên này lại hoàn thành rất dễ dàng.



Lúc Tiền Phỉ nhận được vé máy bay, đã vui mừng mà quên hết đi tất cả, mở miệng nói: “Lý Diệc Phi, chị quyết định từ nay về sau phải nhìn chú bằng con mắt khác rồi.”



Lý Diệc Phi mặt không đổi hỏi lại: “Nếu không thì cô em thấy anh là người thế nào?”



Tiền Phỉ đã luôn điểm lại những “đặc tính” của anh ở trong lòng nhiều lần, căn bản không cần phải chuẩn bị, mở miệng là có thể nói ra hết được: “Chảnh, làm đỏm, xấu miệng, luôn thích bắt bẻ lại còn ăn lắm, lười biếng kiêu ngạo khó tính sang chảnh....”



Lý Diệc Phi bực mình: “Tưởng cô em mở miệng nói ra lời hay mà cuối cùng lại còn thêm vân vân và vân vân, băng vệ sinh, cô em hãy trả lại vé máy bay cho anh đi, ở trong lòng cô em anh đã là một kẻ như thế, thôi được rồi, anh không cần cô em thay đổi cách nhìn, anh sẽ làm gì đó để không phụ lòng cô em...!”



Anh vừa nói, vừa muốn cướp lại vé máy bay.



Tiền Phỉ nhảy lên trên ghế sô pha, giơ vé máy bay lên trên đỉnh đầu, nói: “Đừng như vậy! Bình tĩnh! Anh cho tôi một cơ hội để nói lại lần nữa được hay không?”



Lý Diệc Phi nhướng mày lên, nhìn cô rồi nói: “Anh đây cho cô em thêm một cơ hội nữa!



Tiền Phỉ từ trên ghế sô pha nhảy xuống, cứ thế biến ánh mắt của mình thành ánh mắt “chân chó” đầy chân thành, “Thật ra con người của anh ý tuy có chảnh, nhưng mà lại quá đẹp trai, cho nên chảnh một tý cũng là chuyện phải lớn, ai kêu tôi không có nhan sắc bằng người đây!”



“Tuy anh thích làm đỏm, nhưng cách làm đỏm của anh lại khó mà nén lòng không nhìn lần thứ hai, rất thu hút từ trẻ em đến người già, nếu không làm đỏm thì thật phải xin lỗi phong cách baị họa của anh!”



“Xấu miệng, đây chỉ rõ là miệng anh mới tốt, người khác muốn xấu miệng phải xem bản thân mình đã đủ xấu tính không đã.




Động tác cởi túi của Tiền Phỉ bị dừng lại. Cô đã làm đầu hành, cùng tổng giám đốc doanh nghiệp ăn cơm là chuyện bình thường, cơm ăn nhiều lắm, đối với rượu cũng có chút hiểu biết. Ngũ Lương Dịch Trần Nhưỡng năm mươi năm, một chai ít quá một vạn hai vạn rồi.



Cô từ từ ngồi thẳng người, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Lý Diệc Phi, nói: “Lý Diệc Phi anh mau nói cho tôi biết rằng đây là hàng fake thôi! Nếu không thì tôi không dám cầm đâu!”



Lý Diệc Phi hừ lạnh liếc nhìn cô: “Hàng fake cái đầu cô đấy! Rượu này nếu là rượu giải, tôi đổi sang họ Tiền nhà cô!”



Tiền Phỉ cảm thấy trong lòng loạn cào cào, “Đại ca à, lễ lớn này của anh quá to rồi, tôi không dám nhận à!”



Lý Diệc Phi rất khinh bỉ nhìn cô, bĩu môi một cái: “Có thế này mà cũng coi là lễ lớn! Tôi thấy cô đúng là thật sự chưa thấy qua các mặt khác của xã hội rồi.”



Lúc đến sân bay, đi vào chỗ vận chuyện, Tiền Phỉ run run cầm theo hai bình rượu, vẫn còn do dự.



“Tôi vẫn cảm thấy tôi nhận hai bình rượu này không được thích hợp cho lắm! Hay là anh cứ cầm về đi! Cô nhét cái túi về phía ngực Lý Diệc Phi.



Lý Diệc Phi không kiên nhẫn được nữa, “Nói lắm thế! Lẩm bầm cái gì, không nhìn xem ở phía sau có bao nhiêu người xếp hàng chờ cô kìa!” Anh đưa thẳng cái túi cho nhân viên nhận gửi đồ.



Tiền Phỉ nơm nớp lo sợ mà nhìn nhân viên đánh dấu cho hai bình tươu, làu bàu nói: “Sau khi tôi nhận hai bình rượu này của anh, anh sẽ không ép buộc tôi thay anh làm cái việc gì không có tính người đấy chứ?



Lý Diệc Phi xùy một tiếng rồi bật cười: “Đừng có tự mình đa tình được không, rồi lại không dứt được! Từ đầu cuối tôi chưa từng nói là đưa cho cô mà? Tôi nói rất rõ rang là đưa cho bố cô mà!”



Tiền Phỉ vẻ mặt đề phòng, “Vậy anh sẽ không ép buộc bố tôi thay anh làm chuyện gì đó chứ?”



Lý Diệc Phi không nói gì, chỉ dùng toàn bộ sức lực mình có, lại hung hăng chọc vào trán Tiền Phỉ một cái.