Hay Là Mình Sống Chung

Chương 45 : Mộng xuân cùng mãnh nam

Ngày đăng: 15:54 18/04/20


Quá trình thuyên chuyển công tác của công ty CBD cũng đã bước vào giai đoạn kết thúc. Trước khi rút khỏi nơi làm việc khoảng 1 tuần, mọi người đều nhận được thiệp mời cưới của Quế Lê Lê và chủ tịch vào tháng sau.



Tiền Phỉ cầm lấy thiệp đỏ in thiếp vàng, có chút lo lắng nhìn về phía Lý Diệc Phi.



Trên mặt anh ta không hề có biểu hiện gì, dáng vẻ rất bình tĩnh.



Tiền Phỉ cảm thấy phản ứng này của tên kia là không bình thường rồi, nếu quả thật không coi là gì, có lẽ cũng không bình tĩnh như vậy, hay dù không sao cũng phải nói gì đó, hoặc là tức giận chửi mắng mấy câu, tóm lại là không nên như lúc này, bình tĩnh đến mức như thời gian có thể dừng lại trên người anh ta vậy.



Buổi tối về đến nhà, cô tranh thủ làm vài món ăn ngon, lại gọi điện cho siêu thị, bảo họ mang đến nhà két bia, cũng may là siêu thị đang cùng với siêu thị gia đình tranh khách nên đã miễn phí phí giao hàng tận nhà.



Đồ ăn cũng đã nấu xong, Tiền Phỉ kéo Lý Diệc Phi đến trước bàn ăn, lấy ra một lon bia đưa về phía anh với khí thế ngất trời nói: “Bạn thân à, chân trời xa xăm nơi nào không có cỏ thơm, thứ gì bỏ đi thì cứ đi! Đừng giấu nỗi đau nữa...!”



Lý Diệc Phi nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, cầm lon bia lên nhưng không chạm lon với cô, sau khi cũng phối hợp uống một hớp, nhướng lông mày hỏi: “Con mắt nào của cô em thấy đại gia đây đau lòng hả?”



Tiền Phỉ nheo mắt lại, vỗ ngực nói, “Tâm nhãn!”



Lý Diệc Phi xùy bật cười: “Em mà cũng có tâm nhãn á? Cô em sống thiếu nội tâm đã biến thành cái dạng gì rồi kia kìa!”



Tiền Phỉ đập bàn nói, “Tôi nói là tâm nhãn không phải là nội tâm!” Cô chủ động cầm lon bia đi qua chạm với Lý Diệc Phi, “Nhưng mà cũng may, bây giờ công việc của chúng ta đã làm xong, không cần lại đến CBD nhìn người khác thấy khó chịu rồi!”



Lý Diệc Phi nhìn cô việc làm của cô giống như là một bà mẹ, bỗng nhiên trong lòng nổi lên ý xấu, “Chị Tiền à, có phải là chị lo lắng sau khi em nghe thấy việc Quế Lê Lê muốn kết hôn thì trong lòng không thoải mái à?”



Tiền Phỉ gật đầu, “Diệc Phi! Chú thật là một kẻ sĩ diện mà, sao mà chịu được chuyện này chứ?” Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi. “Trong lòng chú sẽ không còn thấy không thoải mái đúng không?”



Lý Diệc Phi nhếch khóe miệng lên: “Không, trong lòng em đây thật sự là rất không thoải mái!”



Tiền Phỉ nhíu mày, vẻ mặt buồn rầu: “Vậy làm sao bây giờ?”



Lý Diệc Phi lấy hết bia trong két bia ra xếp thành một hàng trên bàn, “Chị giúp em uống hết đống này, uống hết thì lòng em sẽ thoải mái!”



Tiền Phỉ ngốc nghếch hào khí vượt lên cao, “Được! Không có vấn đề! Hôm nay dù bất cứ giá nào chị cũng sẽ liều mình bồi kẻ bị đau lòng đến cùng!”



︶3︶● Bất tri bất giác đã uống hết một két bia.




Vừa rồi trong phòng cô nội dung cuộc điện thoại của cô và Diêu Tinh Tinh, không phải tên này cũng nghe được chứ?!



Cô hắng giọng, ra vẻ trấn định hỏi Lý Diệc Phi: “Chú xem TV từ lúc nào vậy?”



Lý Diệc phi không quay lại, nhìn thẳng vào màn hình TV nói: “Vừa mới.”



Tiền Phỉ “À” một tiếng, trong lòng khẽ thả lỏng.



“Trưa nay chú muốn ăn gì không?” Cô vừa mở cửa tủ lạnh vừa hỏi Lý Diệc Phi.



“Có gì thì ăn nấy thôi.”



Cô quay đầu lại, “Sao hôm nay chú lại nói chuyện dễ nghe như vậy...nói...”



Giọng của cô dần dần nhỏ lại.



Bởi vì cô thấy ánh mắt Lý Diệc Phi nhìn cô là lạ,



Mặt của cô thoáng cai lại như bị phỏng (ý là nóng bừng lên).



“Vừa rồi anh có nghe thấy tôi nói chuyện điện thoại vậy không hả!?” Cô run run hỏi.



Lý Diệc Phi mặt không biểu tình mà nhìn cô, “Nếu như tôi nói tôi không có, cô tin sao?”



Chân Tiền Phỉ mềm nhũn, vịn tủ lạnh, khó khăn lắm mới đứng lại được, run run nói: “Tôi tin! Hơn nữa anh cũng nên tin! Thật sự anh không nghe thấy tôi nói chuyện điện thoại! Không, thật ra tôi vốn không hề nói chuyện điện thoại, tất cả đều là ảo giác!” Cô nói xong cũng lảo đảo như đà đều chạy về phòng đóng chặt cửa phòng.



Lý Diệc Phi nhìn cửa phòng cô đóng chặt, có chút nghiến răng nghiến lợi.



Không riêng ngày hôm qua khi anh đang có nụ hôn sung sướng đến tận xương tủy mà ngủ mất, hôm nay thế mà còn quên hết những việc này đi! Cô lại còn cho rằng đó chỉ là một giấc mộng xuân cùng tên mãnh nam nào đó.



Bỗng nhiên anh cảm thấy lúc năm giờ sáng mình ngủ dậy, sau đó ra phòng khách xem tivi, lại sợ đánh thức cô lại cho nhỏ tiếng để, giờ cảm thấy quá không đáng giá rồi!