Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1 : Mã số 091 - Khuôn mặt quỷ trong nước (1)

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Mã số sự kiện: 091



Tên sự kiện: Khuôn mặt quỷ trong nước



Người uỷ thác: Phương Quốc Anh



Giới tính: Nam



Tuổi: 35 tuổi



Nghề nghiệp: Nhân viên văn phòng



Quan hệ gia đình: Đã kết hôn, có một con gái



Địa chỉ liên hệ: Phòng XXX nhà X, gia viên An Cửu, đường Trung Phưởng, thành phố Dân Khánh



Điện thoại liên hệ: 138XXXXXXXX



Nội dung sự kiện:



Ngày 3 tháng 7 năm 2015, lần đầu tiên người uỷ thác đến. File ghi âm 09120150703.wav.



“Tôi… chuyện… chuyện là thế này… Chuyện xảy ra khoảng ba tháng trước. Tôi đang nói có thể chuyện xảy ra vào ba tháng trước… Ba tháng trước, vào một ngày cuối tuần, tôi dẫn người nhà đến công viên chơi. Chính là công viên Cây Xanh ở bên ngoài ngoại ô. Con bé nhà tôi đòi chèo thuyền, thế nên chúng tôi thuê thuyền của công viên, chính là loại thuyền có gắn động cơ điện, nhưng cũng có gắn mái chèo. Chúng tôi đưa thuyền ra giữa hồ, thì lúc này con bé đòi chèo thuyền, nên tôi cùng chèo với nó. Cứ chèo chèo… Bịch… Cứ chèo như thế, tôi liền va phải vật gì đó. Hù… hù…”



“Anh Phương, anh va phải thứ gì?”



“Tôi… Lúc đầu tôi tưởng đó chỉ là rác. Công viên mà, cũng có những người ý thức kém ném rác xuống hồ chứ, đúng không? Cũng có rác nặng mà, đúng không? Ha ha, tôi quả thực cho rằng đó là rác, cho đến khi tôi cúi đầu xuống nhìn…”



“Anh Phương, anh cứ kể tiếp đi…”



“Ờ… ờm… Tiếp tục… Rác… Tôi tưởng rằng là rác, nên nhìn thử… Khi tôi nhìn, thì thấy trong nước có… ở bên cạnh cái mái chèo, có… một cái đầu người… Lúc đó tôi cũng không nghĩ là đầu người! Tóc đen nhánh mà dài, tóc nổi lềnh bềnh, khuôn mặt trắng toát, tôi cũng chẳng nhìn thấy ngũ quan nữa cơ! Trời nắng gắt, mặt hồ sáng phản quang nên căn bản là nhìn không rõ! Rõ ràng lúc đầu nhìn giống như rác vậy. Tôi mới lấy mái chèo lật thử thì lúc đầu nó khá trơn, có vẻ khá nặng, không có động đậy gì cả. Tôi… tôi…”



“Anh Phương, anh uống ngụm trà đi, hãy thả lỏng, từ từ rồi nói tiếp.”



“Trà? Không! À không! Ực… Không, tôi không uống trà!”



“Anh Phương, anh bình tĩnh. Thở sâu, thả lỏng!”



“Ừm… Phù… phù…”



“Anh có thể nói tiếp rồi chứ?”
“Anh hãy bình tĩnh một chút, đó là một vấn đề thực tế. Có nhiều lúc người ta vẫn cho rằng các việc kì quái thường do ảo giác hoặc nguyên nhân khác gây ra, chúng ta cần điều tra để xem tất cả các yếu tố có thể là nguyên nhân.”



“Phù… OK… Tôi thực sự không bị điên. Nhưng tôi chưa đi khám bác sĩ tâm lí bao giờ.”



“Vậy… anh từng đến chùa chiền miếu tự xem thử xem sao chưa?”



“Có. Tôi có nói chuyện đó với vợ, cô ấy từng đi chùa đốt nhang với tôi.”



“Kết quả thế nào?”



“Hôm đó… Hôm đó không có gì xảy ra cả, nhưng sau đó mọi chuyện lại tiếp diễn. Chúng tôi xin khai quang Phật châu, nhưng…”



“Nhưng sao?”



“Con gái tôi làm đứt mất rồi!”



“Anh không đến chùa xin lại sao?”



“Vợ tôi có đi xin lại thay tôi, có xin lại Phật châu, nhưng không có tác dụng nữa. Sau đó tôi có đích thân đi một lần nữa, có nhờ pháp sư làm phép thì có mấy ngày ổn, nhưng sau mấy ngày thì mọi chuyện lại tái diễn. Tôi thực sự là không thể chịu đựng nữa… Lúc nào… lúc nào cũng thấy… Tôi có nói với vợ tôi, rồi chúng tôi có đến bờ hồ trong công viên hôm bữa để đốt nhang, nhưng… vô dụng.”



“Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ điều tra rừng cây ở trong công viên trước. Trong thời gian này, anh có thể tạm lánh ở chỗ văn phòng của chúng tôi.”



“A! A! Cám ơn anh!”



“Không cần khách sáo. Tôi cần xác nhận một chút, lần đầu tiên anh nhìn thấy cái đầu người này là ở trong hồ trong công viên đúng không?”



“Đúng! Bắt đầu từ khi ấy.”



“Cái đầu người mà anh nhìn thấy chỉ có tóc đen và khuôn mặt trắng, không có ngũ quan, không thể xác định hình dáng và giới tính, đúng không?”



“Đúng!”



“Ngoài anh ra, người nhà anh không có ai bị gặp chuyện như thế này đúng không?”



“Họ không bị.”



“Được rồi, chúng tôi sẽ nhanh chóng triển khai điều tra, sẽ giữ liên lạc với anh. Tôi cũng hi vọng khi có chuyện gì, anh cũng kịp thời báo lại cho chúng tôi.”



“Được!”