Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 174 : Dùng mạng đổi mạng

Ngày đăng: 23:01 21/04/20


Màn đêm lạnh lẽo và tĩnh lặng, hai con người quấn lấy nhau cả nửa đêm lúc này một người đã ngủ còn một người thì đứng bên cạnh cửa sổ, hai ngón tay đang kẹp lấy một điếu thuốc, hít liên tục, ánh mắt mơ màng qua lớp khói thuốc, lần đầu tiên trong mười năm qua,tâm trí lại chìm vào trong kí ức xưa cũ....



Càng nhớ về những chuyện cũ người phụ nữ càng hít thuốc nhiều hơn.



Cuối cùng, khói thuốc tràn cả vào trong cổ họng, người phụ nữ không ngừng ho lên.



Cô ta không dám để phát ra âm thanh quá lớn, sợ sẽ đánh thức người đàn ông ở trên giường, một tay giữ lấy chiếc áo ngủ, rồi đi ra phía ngoài ban công.



Qua đi khoảng một phút cô mới khó khăn lắm dừng cơn ho lại.



Gió đêm có chút lạnh, tạt vào quần áo cô, cô dường như không hề cảm thấy chút lạnh nào, hít thở một hơi thật sâu,mặc kệ cơn gió tạt vào người, luồn vào lồng ngực và thổi bai đi những buồn chán, sầu não trong lòng.



Vứt nửa điếu thuốc vẫn chưa hút hết trên tay đi, sau khi học hút thuốc, cô luông có một thới quen, đó là khi khói làm cô bị sặc, cho dù chỉ mới hít có một hơi thì cô cũng sẽ vứt đi.



Giống như người từng làm tổn thương cô, cho dù có đối xử với cô tốt hơn nữa cô cũng sẽ không bằng lòng để tha thứ.



Lam Dư Trạch tuy bá đạo nhưng bao nhiêu năm nay anh ta đối với cô thế nào không phải là cô không biết. Chỉ là, trong mắt cô, anh ta vẫn là kẻ hủy hoại đi hạnh phúc của cô, cô sẽ không tha thứ cho anh ta.



Đang muốn quay người vào lấy một điếu thuốc khác, thì liền có người ôm cô từ phía sau, đặt cằm mình lên vai cô, giọng nói vẫn còn mơ màng hỏi: “Không ngủ được à?”



“Ừm.” cô trả lời một tiếng cho xong rồi định thoát khỏi lòng anh ta.



Anh ta ôm cô càng chặt hơn không cho cô có cơ hội thoát ra, sau đó nói tiếp: “Thái Ninh, chúng ta kết hôn đi!”



Động tác đang cố thoát ra của cô đột nhiên dừng lại, im lặng hồi lâu rồi cô mới nhếch môi cười mỉa mai trả lời anh ta: “Anh không sợ cha anh sẽ giết anh à?”



Cô vẫn nhớ rất rõ, năm xưa anh ta đã khuyên cô rời xa Lam Dư Khê và nói thế nào, một người với thân phận như cô thì Lam gia sẽ mãi mãi không thể nào công nhận.



Bây giờ anh ta lại nói muốn kết hôn với cô, thật là nực cười.



“Coi như anh chưa từng nói gì.” Lam Dư Trạch lạnh lùng nói ra một câu, bỏ cô ra rồi đi vào phòng và vào thẳng phòng tắm.



Vũ Thái Ninh không quay người lại, nhưng không biết tại sao, con tim cô lại đau nhói.



Về phần tại sao đau thì cô không biết cô cũng không muốn biết....



Bởi vì thân phận của Tần Hàm Dịch, Hứa An Ca, thêm với việc Lam Dư Trạch cũng lên tiếng, vì vậy mà Hứa Lạc Lạc biến mất đã trở thành một sự việc trọng đại của thành phố này trong đêm nay, không ai dám chậm trễ một giây phút nào.



Thông qua hàng loạt sự kiểm tra, mọi người chắc chắn một việc rằng, bất luận tại sao Hứa Lạc Lạc biến mất thì chắc vẫn ở trong khu nghỉ dưỡng này.



Từ lúc Hứa An Ca rời căn biệt thự của mình ở và tới căn biệt thự của Tần Hàm Dịch cũng chỉ có mười mấy phút đồng hồ, lại tới khi Hứa An Ca quay về tìm Hứa Lạc Lạc, chắc chắn không quá 30 phút, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nếu muốn đưa Hứa Lạc Lạc ngồi trên xe điện đi thì cũng có khả năng.



Nhưng, camera ghi lại thì chỉ có cửa căn biệt thự của Hứa An Ca bị phá hỏng, camera quay những con đường khác cũng như bãi đỗ xe thì đều không phát hiện ra điều gì bất thường, cửa vẫn khóa.



Vì thế, nếu kẻ bắt cóc mà lái xe máy điện rời đi thì camera đương nhiên sẽ quay lại được.



Nếu camera không ghi lại được hình ảnh người nào lái xe máy điện rời đi vậy thì chứng tỏ người này đã quen với đường đi lối lại trong viện an dưỡng, né được camera và đi bộ đưa Hứa Lạc Lạc đi. Hơn nữa, vẫn còn trốn trong viện an dưỡng.



Thế nhưng, cho dù, phạm vi đã được xác định rồi nhưng viện an dưỡng lớn thế này, muốn tìm ra một người cũng không phải chuyện dễ dàng gì.



Hơn nữa, trong tay kẻ đó là một đứa trẻ.



Nếu bọn họ làm ầm ĩ lên thì kẻ đó sẽ biết không còn đường nào để chạy, tới lúc đó thì cá chết lưới rách.



Vì thế, tất cả mọi người đều không dám hành động bừa bãi, chỉ có thể trốn trong phòng camera, vừa xem thật kĩ những camera có khả năng ghi lại Hứa Lạc Lạc bị mất tích, vừa đợi kẻ bắt cóc đó tự mình gọi điện tới nói ra mục đích.



Tất cả mọi người lòng đều nóng như lửa đốt, nhưng Tần Hàm Dịch vẫn không quên, bây giờ trong phòng bệnh của viện an dưỡng vẫn còn có một người đang nằm đó.



Hứa An Ca thấy anh rời đi bèn đuổi theo.



Khi đi ngang Tần Hàm Dịch, Hứa An Ca hỏi: “Anh đi tìm Tiểu Ngấn?”



Tần Hàm Dịch ừm một tiếng rồi lên chiếc xe máy điện.



“Để cô ấy ngủ thêm một lát đi! Nếu cô ấy tỉnh lại sẽ thêm lo lắng ra.” Hứa An Ca giữ lấy chiếc xe, nói góp ý.



“Nếu Lạc Lạc có việc gì, cô ấy lại trong giấc ngủ không biết gì thì cô ấy sẽ hận bản thân mất.” Tần Hàm Dịch trả lời với giọng trầm lắng.



Lúc này, anh và Hứa An Ca không còn nhìn nhau với ánh mắt thù địch nữa, bởi vì bọn họ đều là những người quan tâm tới Vệ Ngấn và Lạc Lạc.



Nhưng, Tần Hàm Dịch có một sự việc chưa nói với bất kì ai, anh muốn để Vệ Ngấn nhanh chóng tỉnh lại là còn có một nguyên nhân khác.



Để tránh đánh rắn động cỏ, nguyên nhân này là gì tạm thời anh chưa tiện để nói ra.



Nếu kẻ bắt cóc đó đã có thể trốn kĩ như vậy trong viện an dưỡng, nói không chừng, trong viện an dưỡng kẻ đó có nội ứng.



Vì thế, Tần Hàm Dịch không dám hành động bừa bãi.



“Thế nhưng, anh để cô ấy tỉnh lại cô ấy cũng không giúp được gì, chỉ làm cho cô ấy lo lắng hơn thôi.” Hứa An Ca nói vẻ không đồng tình.



“Đúng, anh nói những điều này đều không sai, nhưng nếu để cho cô ấy chọn cô ấy sẽ chọn thế nào? Chúng ta nên tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy, chẳng phải thế à?” Tần Hàm Dịch quay đầu sang nhìn Hứa An Ca, hỏi lại.



Hứa An Ca nhất thời bị Tần Hàm Dịch hỏi liền không biết nói gì, ngay sau đó anh liền bỏ tay đang giữ xe của Tần Hàm Dịch ra, không ngăn Tần Hàm Dịch nữa.



Bởi vì, Tần Hàm Dịch nói không sai, nếu Tiểu Lạc Lạc có việc gì, nếu Vệ Ngấn vẫn đang chìm trong giấc ngủ, vậy thì cô cả đời sẽ không tha thứ cho bản thân mình.



Bọn họ đương nhiên là không hi vọng Tiểu Lạc Lạc sẽ có chuyện nhưng tương lai thế nào không sai có thể nói trước được.



Anh nhìn chiếc xe của Tần Hàm Dịch rời đi, trong lòng đang tự trách mình.



Anh không nên đưa mẹ con bọn họ tới đây, nếu không đưa tới đây thì đã không xảy ra sự việc tối này.



Tại bệnh viện.



Khi Tần Hàm Dịch đi tới phòng bệnh của Vệ Ngấn, Vệ Ngấn vẫn chưa tỉnh.



Sau khi anh hỏi lại bác sĩ về tình hình của cô, bèn ngồi xuống bên cạnh giường bệnh đợi cô tỉnh lại.



Trong phòng bệnh, không gian rất yên tĩnh, ánh sáng của đèn điện rất sáng nhưng lại không có cách nào để làm cho người ta có cảm giác là còn hi vọng, chỉ cảm thấy không khí căn phòng ngột ngạt như đang đè nén lên trái tim con người, giống như một nhà tù vậy.



Tần Hàm Dịch ngây người ra nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, anh không kìm được đưa tay lên sờ lên vầng trán đang được quấn đầy băng gạc của cô.



Đột nhiên anh cảm thấy, bản thân mình chính là tai họa của cô, bất luận là khi yêu cô hay không yêu cô, chỉ cần anh vừa lại gần cô thì người cô liền bị thương.



Anh đang thầm nghĩ muốn hỏi cô: “Dĩ Muội, nếu anh rời xa em thì em có hạnh phúc không?”



Vệ Ngấn dường như cảm nhận được sự đau đớn của anh, hai hàng lông mi của cô khẽ rung lên, cô từ từ mở mắt ra, nhận thức vẫn còn mơ màng nhìn anh.



“Dĩ Muội, em tỉnh lại rồi.” Tần Hàm Dịch nhìn cô, muốn cười ấm áp một chút nhưng trên môi anh vẫn chỉ là nụ cười cay đắng.



Vốn đã nghĩ kĩ rồi, sẽ nói với cô tất cả, thế nhưng khi thực sự nhìn thấy cô tỉnh rồi thì anh lại không biết mở miệng thế nào.




Lời của Tần Hàm Dịch vừa dứt, đầu dây bên kia liền là sự im lặng.



Một lúc sau giọng nói của người y tá mới lại vang lên.



“Tần Hàm Dịch, đừng đóng kịch nữa, cô muốn dùng kế kích động để tôi tha cho con anh đúng không?”



“Không sai, tôi hi vọng cô sẽ tha cho Lạc Lạc. Nếu có thể thì tôi có thể thế chỗ thằng bé. Nhưng cô nghĩ ai rời khỏi ai thì không thể sống à? trên thế giới này những gia đình con chết đi còn ít sao? Lẽ nào những gia đình sau khi có con mất đi thì cha mẹ sẽ đều tự sát?”



Tần Hàm Dịch nắm lấy tay Vệ Ngấn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.



Trong lòng Vệ Ngấn lúc này tuy là nóng ruột như đang ngồi trên đống lửa rồi, nhưng cô vẫn cố hít thở và không lên tiếng.



Cô biết, những lời Tần Hàm Dịch nói đều chỉ là nói cho đối phương nghe thôi, anh đang đánh lạc hướng đối phương chứ không phải lời nói thật lòng của anh.



Tần Hàm Dịch nghe đầu dây bên kia lại là một sự im lặng kéo dài, anh nói tiếp: “Nếu cô hận thôi thì tôi sẽ đem mạng mình giao cho cô, nhưng chỉ có một lần cơ hội, nếu cô bỏ qua vậy thì người chết chỉ có thể là cô.”



“Vậy nếu tôi muốn mạng của Diệp Dĩ Muội thì sao?” người y tá thay đổi mục tiêu, không để mắc bẫy của Tần Hàm Dịch.



Nhưng Tần Hàm Dịch biết, cô ta có thể thay đổi mục tiêu chứng tỏ cô ta đã dao động rồi.



“Không thể nào.” Tần Hàm Dịch trả lời chắc chắn.



“Vậy thì tôi sẽ để cho cô ta tận mắt nhìn thấy con trai mình chết.” Người y tá lên tiếng lạnh lùng.



“Tôi có thể nói rõ cho cô biết, cho dù cô ấy có hận tôi cả đời thì toi cũng sẽ không để cho cô đạt được mục đích, tôi hỏi lại cô lần cuối cùng, dùng tôi để đổi lấy Tiểu Lạc Lạc, cô đổi hay không đổi? nếu khoogn đổi vậy thì bây giờ tôi sẽ để cho cảnh sát xông vào, lật tung cái khu này lên, đem xác cô phanh ra thành ngàn mảnh.” Tần Hàm Dịch cũng không chịu đựng được cô ta nữa rồi.



Lúc này, anh cũng không thể cho thấy mình yếu, một khi anh nhún nhường cô ta, đối phương sẽ càng được đà lấn tới, Tiểu Lạc Lạc sẽ càng nguy hiểm hơn.



“Anh đi ra tòa nhà phía ngoài bệnh viện, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.” Người y tá dứt lời rồi liền cúp máy, không nói thêm lời nào với Tần Hàm Dịch nữa.



“Tần Hàm Dịch, sao rồi?” Vệ Ngấn thấy anh cúp máy, lập tức lên tiếng hỏi, cô không thể đợi thêm một giây nào nữa.



“Cô ta tưởng anh không quan tâm tới Tiểu Lạc Lạc nên đã dao động và muốn có được một triệu nhân dân tệ để đối lấy Tiểu Lạc Lạc.” Tần Hàm Dịch không dám nói thật với cô, anh sợ cô không chịu được sự kích động lớn như vậy.



Rõ ràng, đối phương không phải vì tiền mà là vì hận anh, vì thế muốn hại Diệp Dĩ Muội và Tiểu Lạc Lạc.



“Thật không?” Vệ Ngấn hỏi lại anh vẻ không tin lắm.



“Bằng không cô ta còn có thể thế nào nữa? Anh đã nói thế rồi, cô ta mà làm hại Tiểu Lạc Lạc thì tự cô ta cũng không sống nổi, cô ta sao có thể ngốc như vậy chứ?” Tần Hàm Dịch kéo tay Vệ Ngấn lại quay trở về phòng bệnh.



“Quay về làm gì?” Vệ Ngấn muốn vung tay anh ra, nhưng lại bị anh bế phốc lên, nhanh chân đi về phía phòng bệnh.



“Chúng ta quay về phòng bệnh trước hãy, anh phải đợi gom tiền mặt để cứu Tiểu Lạc Lạc.” Tần Hàm Dịch lập tức đáp lại cô, không hề để lộ ra điểm gì cho thấy anh đang nói dối.



Vệ Ngấn nhìn anh chằm chằm như vẫn không tin, muốn tìm một dấu vết gì đó trên nét mặt anh nhưng cô đã thất bại.



Trong lúc cô vẫn đang do dự thì Tần Hàm Dịch đã bế cô vào tới phòng bệnh, đặt cô lên giường bệnh.



Lúc này, điện thoại anh lại đổ chuông, anh lập tức bắt máy.



“Tần tiên sinh, trong căn biệt thự chỉ còn lại có một người là Hạ tiểu thư thôi, bị vứt trên giường hôn mê, người y tá đó không biết đã đi đâu rồi.”



“Được, tôi biết rồi, cậu đưa người tới bệnh viện bên này, đừng có làm ầm ĩ quá, tôi đang ở phòng bệnh 307.” Nét mặt Tần Hàm Dịch không để lộ bất kì cảm xúc nào anh nói.



“Vâng, Tần tiên sinh.”



Tần Hàm Dịch cúp máy rồi lại gọi vào một số khác, nói với người ở đầu dây bên kia: “Chuẩn bị cho tôi một triệu tiền mặt.”



Đóng kịch thì phải đóng cho trọn vẹn, cảnh tượng lát nữa anh nhất định không thể để cho Diệp Dĩ Muội nhìn thấy.



Còn về phần Tiểu Lạc Lạc, anh nhất định sẽ không để cho cậu bé xảy ra chuyện gì.



Cùng lắm, trong trường hợp xấu nhất thì một mạng đổi một mạng, dùng mạng của anh để đối lấy mạng của Tiểu Lạc Lạc.



Vệ Ngấn nghe thấy anh gọi điện yêu cầu chuẩn bị tiền, trong lòng cũng cảm thấy tin hơn một chút.



Tần Hàm Dịch đưa tay lên miệng, trong lúc anh đang chìm vào dòng suy nghĩ của mình thì đột nhiên nghe thấy tiếng thảo luận của hai người y tá ở ngoài cửa truyền vào.



“Cậu nói xem ai lại rỗi hơi tới thế, hôm qua nửa đêm lừa chúng ta khách trong căn biệt thự 105 xảy ra chuyện chứ?”



“Ai mà biết được! bây giờ người gì cũng thiếu, chỉ không thiếu kẻ rỗi hơi thôi.”



Tần Hàm Dịch nghe thấy vậy, đột nhiên giật mình, anh ở trong căn biệt thự 106, Hứa An Ca ở trong căn 107, bác sĩ bất luận đi tới căn biệt thự nào thì cũng đều đi một con đường đó.



Đột nhiên, anh dường như nghĩ ra điều gì, lập tức gọi điện thoại cho Hứa An Ca.



“Anh ở phía đó thế nào rồi? có tin tức gì không?” Tần Hàm Dịch hỏi.



“Không, cả đêm nay cổng lớn không hề có chiếc xe nào rời đi.” Hứa An Ca trả lời xong rồi lập tức hỏi: “Tiểu Ngấn sao rồi?”



“Cô ấy không sao.” Tần Hàm Dịch hướng ánh mắt nhìn Vệ Ngấn, anh dùng từ rất cẩn thận nói với Hứa An Ca: “Anh nghe kĩ tôi nói, kẻ bắt cóc đã gọi điện thoại cho tôi rồi, muốn có được một triệu, tôi đang cho người chuẩn bị tiền, còn nữa, người y tá chăm sóc tôi có liên quan tới kẻ bắt cóc, bọn họ bây giờ đang ở trong viện an dưỡng, phía anh hãy nhìn kĩ camera xem có bỏ sót điểm nào không.”



“Tần Hàm Dịch, lại là do anh à?” Hứa An Ca phẫn nộ nói.



“Bây giờ không phải là lúc phẫn nộ.” Tần Hàm Dịch bình tĩnh nhắc nhở Hứa An Ca một câu rồi ngay sau đó lại nói tiếp: “Đặc biệt là sau khi Dĩ Muội ngã lầu, những bác sĩ và y tá đó, cảnh khi đến và khi rời đi cùng với cảnh cả quá trình đêm hôm qua đội cấp cứu tới tòa biệt thự 105, đều xem kĩ xem.”



Tần Hàm Dịch nói với bản thân, bất luận thế nào anh đều không được hoảng loạn.



Tiểu Lạc Lạc không thể có chuyện gì, anh cũng cố gắng nỗ lực hết sức, để cho bản thân không gặp phải chuyện gì.



Không phải là anh sợ chết, chỉ là anh sợ Diệp Dĩ Muội sẽ đau khổ cả đời.



Tối hôm qua anh đã quá sơ ý, bị đánh lạc hướng, tưởng rằng camera ở trước cửa nhà đều bị hỏng rồi, còn ở những nơi khác thì không sao và kẻ bắt cóc đã quá hiểu về viện an dưỡng này mà trốn đi từ một con đường nhỏ nào đó.



Vừa nghe thấy đoạn hội thoại của hai người y tá đó anh mới đột nhiên phát hiện một nơi dường như làm người khác giật mình, đó chính là trước và sau khi Tiểu Lạc Lạc biến mất xung quanh đó đều có sự xuất hiện của đội cấp cứu.



Hơn nữa, tối qua Hạ Lam luôn khẳng định rằng không phải cô ta đã đẩy Diệp Dĩ Muội, Diệp Dĩ Muội cũng nói là do cô bị vướng chân và trẹo nên mới bị ngã xuống.



Từ đó có thể thấy, tất cả đều là âm mưu đã được sắp đặt trước.



Rất nhanh, người mà Tần Hàm Dịch dặn dò lúc nãy đã đưa hai người tới.



Tần Hàm Dịch đi ra cửa, Vệ Ngấn đang định đi theo liền nghe thấy Tần Hàm Dịch nói với ngừi đó: “Trông chừng Vệ tiểu thư, trước khi tôi trở về, cô ấy không được phép rời khỏi căn phòng này.”



“Vâng, Tần tiên sinh.”



“Tần Hàm Dịch, anh muốn làm gì?” Vệ Ngấn giật mình, muốn xông ra ngoài nhưng lại bị hai người mặc đồ vest đen ngăn lại.



“Dĩ Muội, nếu em tin anh thì hãy đợi anh quay về, anh đảm bảo Lạc Lạc sẽ không sao cả.” Tần Hàm Dịch nhìn cô đắm đuối như không nỡ rời xa, anh nói rồi quay người sải bước rời đi, anh hướng về phía ngoài bệnh viện, anh đã nghĩ kĩ rồi, nếu như không có cách nào để cứu Tiểu Lạc Lạc thì anh sẽ dùng mạng đổi mạng, dùng mạng của mình để đối lấy mạng của Tiểu Lạc Lạc....