Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 175 : Nguy cơ của tiểu lạc lạc

Ngày đăng: 23:01 21/04/20


Vệ Ngấn lập tức nhấc chân lên chạy đuổi theo nhưng đã bị hai người đứng ở cửa ngăn lại.



“Vệ tiểu thư, tạm thời cô không thể rời đi.”



“Tránh ra cho tôi.” Vệ Ngấn tức giận, không phải cô không muốn tin Tần Hàm Dịch, chỉ là cô cảm thấy không bình thường, cô luôn có cảm giác sẽ xảy ra chuyện.



“Vệ tiểu thư xin thứ lỗi, chúng tôi không thể để cho cô đi.” Bọn họ nhận tiền để làm việc, đương nhiên là chấp hành mệnh lệnh của người trả tiền tuyệt đối.



“Tránh ra.” Vệ Ngấn hai mắt đỏ lên, lúc này cô ngoài việc lo lắng cho Tiểu Lạc Lạc trong lòng cô còn lo lắng nhất cho Tần Hàm Dịch.



Cô tin anh, nếu anh đã đồng ý cô, không để cho Tiểu Lạc Lạc có chuyện gì thì là anh nói được sẽ làm được.



Thế nhưng, còn bản thân anh thì sao? Cô luôn có một dự cảm chẳng lành, Tần Hàm Dịch đã quyết định điều gì đó.



“Xin lỗi, Vệ tiểu thư.” Hai người đứng ở cửa nhìn nhau rồi một người dùng cánh tay ngăn Vệ Ngấn, một người thì nhanh chóng đóng cửa lại.



Vệ Ngấn phẫn nộ đứng ở cửa dùng lực đạp mạnh chân, cô biết bản thân mình hôm nay không thể ra ngoài được, chỉ có thể bình tĩnh trở lại và nghĩ cách.



Cô đi tới bên cạnh giường bệnh, cũng chẳng còn quan tâm tới vết thương trên đầu vẫn còn đau, con tim cô lúc này chỉ hướng về hai cha con.



Nhưng trong lúc chưa biết phải làm gì, ánh mắt cô đột nhiên liếc qua chiếc điện thoại trên giường, may mà Tần Hàm Dịch không thu điện thoại của cô, cô lập tức gọi cho Hứa An Ca.



“An Ca! Anh giúp em với.” Vệ Ngấn kích động lên tiếng.



“Tiểu Ngấn, sao thế? Chẳng phải là em đang ở cùng Tần Hàm Dịch sao?” Hứa An Ca nghe giọng cô như thể đang khóc liền nhất thời cũng hoảng lên.



“Tần Hàm Dịch đi rồi, nhưng anh ấy không cho em đi theo, lại còn cho người cấm em ra ngoài, An Ca, anh đến đưa em đi gặp Tần Hàm Dịch có được không?” Vệ Ngấn kích động tới mức sắp không nói thành lời rồi.



Hứa An Ca im lặng vài giây rồi đột nhiên hỏi: “Tần Hàm Dịch đi đâu rồi?”



“Em cũng không biết, có điều em đoán chắc là đi gặp kẻ bắt cóc đó rồi.”



“Tiểu Ngấn, em nghe anh nói, em ở yên trong phòng bệnh, không được đi đâu cả, bây giờ anh đem theo người đi tìm Tần Hàm Dịch, anh đảm bảo anh ấy sẽ không có chuyện gì cả.”



“An Ca!” Vệ Ngấn giật mình, ở đầu dây bên kia Hứa An Ca đã tắt máy rồi.



Hứa An Ca trong những chuyện khác lập trường, quan điểm có thể không có cách nào để thống nhất với Tần Hàm Dịch, nhưng về vấn đề an toàn của Vệ Ngấn thì bọn họ giống nhau, đều không hi vọng cô gặp phải bất kì sự tổn thương nào.



Tuy anh không biết Tần Hàm Dịch muốn làm gì nhưng Tần Hàm Dịch giam lỏng Vệ Ngấn lại thì chắc là muốn tốt cho cô.



Sau khi cúp máy, Hứa An Ca không lập tức rời khỏi phòng theo dõi camera, mà hỏi người phụ trách về việc kiểm tra những đoạn video: “Sao rồi?”



Nhân viên phụ trách đang định trả lời là “không phát hiện ra điều gì”, thì đột nhiên giật mình, chỉ tay lên màn hình: “Đợi một chút, tôi muốn xem đoạn này.”



Cùng với tiếng kêu của anh ta, Hứa An Ca hướng ánh mắt về phía tay anh ta chỉ.



“Có phải y tá đã nhiều hơn một người khi đi ra không?” Hứa An Ca giật mình, cũng nhìn ra điều bất thường.



Vốn dĩ, con đường dẫn vào căn biệt thự của Tần Hàm Dịch camera đã bị hỏng vì thế căn bản không nhìn thấy đoạn băng mà bác sĩ tiến vào căn biệt thự của Tần Hàm Dịch.



Con trong khu biệt thự, cấm bất kì loại xe nào tiến vào, vì thế xe cấp cứu khi đó đã đỗ ở ngoài đầu đường.



Nói là đầu đường nhưng thực ra dãy đó cũng chỉ có năm tòa biệt thự, vì thế xe cấp cứu đỗ cách đó cũng không xa.



Hình ảnh được cố định mà zoom lên, mọi người thông qua một đoạn video được ghi hình ở máy khác và kiểm tra ở vị trí đó, bởi vì khoảng cách hơi xa, lại thêm với việc cấp cứu thường xảy ra này, vì thế không ai chú ý tới chiếc xe cấp cứu.



Lại một khoảng cách mơ hồ như thế, càng không dễ dàng để chú ý thấy y tá nhiều hơn một người hay ít hơn một người.



Nhân viên bảo an lập tức cho hình ảm trở về với cảnh lúc chiếc xe cấp cứu tiến vào, cuối cùng so sánh số lượng người, quả đúng là lúc rời đi đã nhiều hơn một người so với lúc tới.



“Lập tức liên hệ với phía bệnh viện, hỏi xem người y tá này là thế nào.” Đội trưởng phụ trách việc lần này lập tức ra lệnh.



“Vâng, đội trưởng.” Người cấp dưới nhận mệnh lệnh và ngay tức khắc liên hệ với phía bệnh viện.



Đội trưởng Lưu lại tiếp tục kiểm tra video, cuối cùng vừa liên tưởng đột nhiên nói: “Lẽ nào, kẻ bắt cóc đưa Tiểu Lạc Lạc đi cũng bằng cách thế này?”



“Rất có khả năng.” Hứa An Ca đồng tình và gật đầu nói.



“Lập tức đi kiểm tra danh sách bác sĩ chẩn đoán cho Tần thiếu gia lần đó, còn cả video ghi lại cảnh lên xuống xe cứu thương nữa.” Đội trưởng Lưu nói.



“Vâng.” Cấp dưới lập tức nhận lệnh, có manh mối rồi làm việc đương nhiên cũng có động lực hơn.



“Đội trưởng Lưu, các anh ở đây cứ điều tra, có việc gì thì liên hệ với tôi ngay lập tức, tôi phải ra ngoài một lát.” Hứa An Ca nói với đội trưởng Lưu một tiếng rồi nhanh chân đi ra khỏi phòng giám sát camera.



Lúc này anh bắt buộc phải đi xem xem Tần Hàm Dịch thế nào, sự viện là nhằm vào Tần Hàm Dịch, anh lo lắng Tần Hàm Dịch sẽ làm việc gì nóng vội.



Khi Tần Hàm Dịch nhanh chân đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, trên quảng trường rộng lớn, ngoài mấy người bác sĩ thỉnh thoảng đi qua đi lại thì chẳng nhìn thấy gì cả.



Tần Hàm Dịch căng thẳng, lo lắng hướng ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, dường như anh coi tất cả mọi người anh nhìn thấy đều là kẻ địch trong giả tưởng để đoán xem bọn họ có liên quan gì tới việc Tiểu Lạc Lạc mất tích hay không.



Qua đi tầm một phút, điện thoại anh đột nhiên đổ chuông.



Lần này, không còn là số điện thoại của Hạ Lam nữa, mà thay vào đó là một số máy lạ.



Con tim Tần Hàm Dịch run lên, anh lập tức bắt máy.



“Tần Hàm Dịch, anh ngẩng đầu nhìn lên phía trên.” Giọng nói lạnh lùng của người y tá truyền đến tai anh.



Con tim Tần Hàm Dịch giống như đang bị một bàn tay bóp chặt lại, không có cách nào để thở, anh từ từ ngẩng đầu nhìn lên, bèn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang bị treo trên tầng thượng một tòa nhà, không ngừng vùng vẫy.



Vì tòa nhà quá cao, anh nhìn không rõ nét mặt của đứa trẻ, chỉ lờ mờ nghe thấy tiếng gào khóc, cùng với những động tác không ngừng vùng vẫy.



“Cô lập tức kéo Tiểu Lạc Lạc lên, có điều kiện gì chúng ta từ từ nói.” Tần Hàm Dịch cố gắng giữ bình tĩnh và yêu cầu.



“Tần Hàm Dịch, giọng nói của anh run lên rồi, hóa ra anh cũng có lúc sợ hãi!” người y tá cười nhạo báng, từ điện thoại truyền ra tiếng cười dường như rất vui khi nhìn thấy Tần Hàm Dịch thế này.



Tần Hàm Dịch thầm hít thở một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại và nói cảnh cáo: “Nếu Lạc Lạc rơi xuống, cô sẽ chẳng có gì cả, tôi khuyên cô hãy liệu mà làm, biết điều một chút.”



Không đợi người y tá trả lời Tần Hàm Dịch, đầu dây bên kia lại vang lên tiếng của một người đàn ông: “Thanh, kéo thằng bé lên! Ngộ nhỡ dây thừng tuột ra là xảy ra án mạng đấy.”



“Chết thì chết có gì mà ghê gớm chứ, chỉ là một tên tạp chủng.” Giọng nói lạnh lùng lanh lảnh của người y tá vang lên, sau giọng nói đó là một sự im lặng.



Tần Hàm Dịch tranh thủ lúc hai người đang nói chuyện anh nhấc chân muốn chạy vào tòa nhà thì liền nghe thấy giọng nói người y tá: “Không được động đậy Tần Hàm Dịch, tôi muốn anh tận mắt nhìn thấy đứa con nghiệt chủng này chết thế nào.”



Tần Hàm Dịch chỉ biết dừng chân lại, kìm nén không chạy lên trên mà xé xác phanh thây cô ta ra.


“Thật, chỉ cần anh thả Lạc Lạc ra, tôi không chỉ đảm bảo anh và mẹ anh không sao, còn có thể bỏ tiền ra để điều trị bệnh cho mẹ anh.” Hứa An Ca nói chắc chắn đảm bảo.



Chỉ là anh đã đánh giá thấp người phụ nữ mang trong mình mối hận năm năm kia đáng sợ thế nào.



“Không cần vội vàng đưa ra quyết định, để tôi cho anh xem cái này, thế nào hả?” người y tá ấn nút trên điện thoại rồi mở ra một đoạn video, giơ về phía người đàn ông, anh ta liền nhìn thấy một người phụ nữ tầm khoảng hơn 50 tuổi, đang co ro cúm rúm ở trong góc tường, khuôn mặt đầy máu, sợ hãi kêu lên: “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi nữa....”



“Nhìn thấy chưa?” người y tá thu điện thoại về, nói uy hiếp: “Nếu anh không nghe theo tôi thì tôi sẽ cho người cắt nát mẹ anh ra làm mòi cho chó, chết cũng không được toàn thây.”



“Đừng, tôi nghe theo cô.” Người đàn ông dường như đã mất kiểm soát cảm xúc của mình, anh ta giơ tay định ném Tiểu Lạc Lạc xuống.



“Dừng tay!”



“Dừng tay!”



Trên tầng thượng, hai tiếng nói cùng vagn lên, một là của Hứa An Ca, một là của Tần Hàm Dịch.



“Hàm Dịch, sao anh lại lên đây?” người y tá vừa nghe thấy giọng anh liền nói vui mừng: “Anh đợi thêm một chút thôi, vết nhơ của anh sẽ không còn nữa.”



“Đừng động tới Lạc Lạc, để tôi nói chuyện với cô ấy trước đã.” Tần Hàm Dịch nói với người đàn ông một câu rồi lại quay đầu sang nói với người y tá, anh hít thở một hơi thật sâu, quyết định cược một ván, anh nói chắc chắn: “Em là Lan Na có đúng không?”



“..........” người y tá đơ người ra sau đó hoảng loạn hỏi: “Sao anh biết?”



“Anh cảm nhận được, bởi vì ngoài Lan Na ra không có ai yêu anh như thế này cả?” Tần Hàm Dịch thử tiến gần lại cô ta: “Lan Na, em nghe anh nói, đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa.”



“Anh thực sự cảm nhận được em sao?” Châu Lan Na nhanh chóng chảy nước mắt ra: “Em tưởng anh sẽ không nhận ra em nữa!”



ở cùng Tần Hàm Dịch hai ngày trong biệt thự nhưng Tần Hàm Dịch không nhận ra cô ta, cô ta vừa mừng lại vừa vui.



Mừng vì có thể bọn họ sẽ có cơ hội bắt đầu lại từ đầu. Thế nhưng, cô ta cũng lại buồn vì Tần Hàm Dịch lạnh lùng nói với cô ta, năm năm sau, chho dù cô ta có phẫu thuật thẩm mỹ làm cho bản thân xinh đẹp và trẻ trung hơn nhưng cũng không lọt được vào mắt anh.



“Đúng, anh cảm nhận thấy em, trước đó không lâu anh đã cảm nhận được em yêu anh.” Tần Hàm Dịch giơ tay ra với cô ta: “Lan Na, cho anh một cơ hội, chúng ta bắt đầu laijt ừ đầu, tha cho tất cả những người vô tôi, có được không?”



“Chúng ta có thể không?” Châu Lan Na rõ ràng là động lòng rồi.



“Chỉ cần em muốn thì chúng ta vẫn có thể.” Tần Hàm Dịch gật đầu chắc chắn, nói đảm bảo.



“Thế nhưng....” Châu Lan Na lại nhớ lại sự việc bị cưỡng bức trước đây, cô ta gầm lên với khuôn mặt sợ hãi: “Thế nhưng em đã không còn trong sạch nữa, em không xứng với anh.”



“Bất kể đã xảy ra chuyện gì, em ở trong lòng anh vẫn là người hoàn mỹ nhất.” Tần Hàm Dịch lại tiến lên phía trước hai bước: “Lan Na, quay về đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, anh đưa em ra nước ngoài, đi tới một nơi không ai quen biết chúng ta, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?”



Châu Lan Na hai mắt ọng nước nhìn Tần Hàm Dịch, sự hi vọng trong ánh mắt là không che giấu được.



“Thật sự có thể không?”



“Em không tin anh sao?” Tần Hàm Dịch đau lòng hỏi lại.



“Em....” Châu Lan Na hét lên, càng lúc càng run rẩy.



Chỉ là, đột nhiên, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm về một hướng với đầy sự hận thù bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của một người đã lọt vào tầm mắt của cô ta.



Cô ta giơ tay lên, chỉ về phía người vừa xuất hiện: “Có cô ta thì chúng ta mãi mãi không thể ở bên nhau được.”



Tần Hàm Dịch nhìn theo hướng tay Châu Lan Na chỉ, vừa tức vừa bất lực nhìn Diệp Dĩ Muội đang chạy lên: “Ai cho em tới đây?”



Vệ Ngấn làm gì còn thời gian mà quan tâm tới anh, cô lại chạy về phía trước vài bước, nhìn người đàn ông đang ôm lấy Tiểu Lạc Lạc, cầu xin: “Tha cho con trai tôi, các người bảo tôi làm gì tôi cũng đều đồng ý.”



“Được, nhảy từ trên này xuống thì tôi có thể bảo anh ta tha cho con trai cô.” Châu Lan Na nhìn Diệp Dĩ Muội, trả lời một câu đầy thù hận, lại nhìn về phía Tần Hàm Dịch, nói nhẹ nhàng: “Hàm Dịch, tự cô ta nhảy xuống thì sẽ không có liên quan gì tới em có đúng không?”



“Không phải, nếu em ép cô ấy nhảy xuống thì cũng phạm tội như thế.” Tần Hàm Dịch trong lòng vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, nhưng chỉ có thể kìm nén, nhẫn nại khuyên bảo.



“Vậy sao!” Châu Lan Na lúc này thần trí đã ngẩn ngơ ra rồi, cô ta cứ như thế nhìn về phía Vệ Ngấn, và vết thương trên mặt cô lại làm cho cô ta nhớ tới cảnh ân ái thân mật của Tần Hàm Dịch và Vệ Ngấn tối qua.



Không sai, tối qua người đẩy Diệp Dĩ Muội xuống không phải là Hạ Lam mà là cô ta đã giở trò thì Diệp Dĩ Muội mới bị ngã xuống.



“Không được, em không thể để cho cô ta tồn tại, cô ta sẽ quyến rũ anh mất. Nếu như năm năm trước không phải cô ta thì giữa chúng ta đã không có nhiều hiểu lầm như thế, bây giờ chúng ta đã có thể ở bên nhau hạnh phúc.” Châu Lan Na từ đầu tới cuối vẫn kiên trì với cách nghĩ của bản thân – là Diệp Dĩ Muội đã chia cắt bọn họ.



“Sẽ không đâu, chỉ cần có em rồi, anh sẽ không ở bên cô ta nữa.” Tần Hàm Dịch khẽ nói nhẹ nhàng đảm bảo.



Vệ Ngấn lúc này cũng đã nghe ra ý đồ của anh, cô biết bản thân mình đã gây ra chuyện gì rồi.



Hứa An Ca tiến lên phía trước một bước, kéo Vệ Ngấn lại, ôm cô vào lòng, nói với Châu Lan Na: “Dĩ Muội bây giờ là vợ tôi, chúng tôi rất nhanh sẽ đưa Lạc Lạc ra nước ngoài, việ cô lo lắng sẽ không xảy ra đâu, cô có thể hạnh phúc ở bên Tần Hàm Dịch, cùng nhau sinh một đàn con, tha cho những người vô tội đi!”



“Con....” Châu Lan Na khẽ thì thần rồi đột nhiên cô ta lại như lên cơn, ánh mắt lại hiện lên sự thù hận.



Tần Hàm Dịch và Hứa An Ca bốn mắt nhìn nhau, đều biết là lại nói sai rồi nên đã ảnh hưởng tới Châu Lan Na.



“Sao vậy Lan Na?” Tần Hàm Dịch hỏi quan tâm.



“Hàm Dịch, em không thể sinh con cho anh rồi, em là một người phụ nữ không hoàn mỹ.” Châu Lan Na vừa khóc vừa nói.



“Không sao, cho dù em không thể sinh con, tình cảm của anh đối với em cũng sẽ không thay đổi.” Tần Hàm Dịch khẽ lắc đầu, xóa đi sự lo lắng của cô ta.



“Thế nhưng, em quan tâm, bà nội quan tâm tới dòng máu nối dõi của Tần gia như thế, bà ấy nhất định sẽ ép anh cưới người khác.” Châu Lan Na đau khổ khẽ lên tiếng, rồi đột nhiên lại gầm lên: “Là Hạ gia, người của Hạ gia đã hại em thành ra thế này, em phải báo thù, em phải báo thù!”



“Được, báo thù, chỉ cần em quay về, anh sẽ báo thù cho em.” Tần Hàm Dịch lại thử tiến lên phía trước một bước, đưa tay hướng về phía cô ta: “Quay về với anh có được không?”



“Thật không?” ánh mắt đầy thù hận của Châu Lan Na cuối cùng cũng sáng lên, thế nhưng sang đó lại trở nên ảm đạm: “Thế nhưng, kể cả em có báo thù được rồi, em vẫn không thể sinh con cho anh.”



“Không sao cả, anh không quan tâm.” Tần Hàm Dịch lắc đầu, nói rất thâm tình.



Tuy anh không phải diễn viên nhưng trên thương trường đã đứng vững cả mười năm, sớm đã có thể khống chế sự phản ứng của bản thân mình.



Trên thế giới này, ngoài Diệp Dĩ Muội, không còn ai có thể làm cho anh mất kiểm soát.

Thế nhưng, em quan tâm, em sợ người khác sẽ chia lìa hai chúng ta.” Châu Lan Na lắc đầu, không ngừng lùi về phía sau, hai mắt ọng nước của cô ta đột nhiên vui mừng: “Hàm Dịch, chúng ta cùng nhau nhảy xuống đi, có được không? Chỉ cần chúng ta chết rồi, thì không có ai có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa.”



Tất cả mọi người có mắt ở đó đều giật mình trước câu nói của Châu Lan Na nhưng ngay sau đó liền nghe thấy Tần Hàm Dịch trả lời rất bình tĩnh: “Được!”



Nhưng, ngay sau đó lại nghe thấy anh nói: “Thế nhưng, chúng ta chết đi rồi cũng chưa chắc có thể ở bên nhau, có thể chúng ta đều phải đầu thai.”



“Không đâu, chúng ta có thể.” Châu Lan Na cười mê muội: “Trừ khi anh nói yêu em là giả, vậy thì em sẽ khiến cho nghiệt chủng của anh và Diệp Dĩ Muội phải chết.”



“Được, nếu đây là điều em muốn thì anh đồng ý với em.” Tần Hàm Dịch lập tức lên tiếng trả lời cô ta.



Nếu, cái chết của anh có thể đổi lấy sự sống cho Tiểu Lạc Lạc vậy thì anh cũng bằng lòng đứng từ độ cao mười mấy tầng này nhảy xuống.