Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 176 : Sự tôn nghiêm của tần lão phu nhân

Ngày đăng: 23:01 21/04/20


Châu Lan Na nhìn Tần Hàm Dịch đang tiến bước chân lại gần, trong lòng cô ta vẫn đang hết sức hỗn loạn, cô ta đang nghi ngờ, đoán biết xem liệu Tần Hàm Dịch có hối hận không.



“Đợi đã!” cô ta đột nhiên lên tiếng, Tần Hàm Dịch dừng lại, cô ta nhanh chân đi tới bên cạnh người đàn ông đang kẹp lấy Tiểu Lạc Lạc, nói yêu cầu: “Đưa nó cho tôi.”



“Không được, đừng đưa cho cô ta.” Vệ Ngấn lập tức lên tiếng, muốn ngăn người đàn ông lại.



Người đàn ông vẫn còn chút nhân tính nhưng lúc này Châu Lan Na rõ ràng là đã như phát điên lên rồi.



“Đưa đây cho tôi, bằng không tôi chỉ cần bấm máy một cái, mẹ anh lập tức sẽ bị giày vò cho tới chết.” Châu Lan Na gằn giọng nói uy hiếp.



“Ở đây cũng có người của cô?” người đàn ông sợ hãi hỏi.



“Anh tưởng tôi đã chuẩn bị năm năm mà lại đánh một trận không có sự nắm bắt tình hình thế à? sẽ thực sự chỉ mong chờ vào một tên ngu ngốc như anh?” Châu Lan Na cười chế giễu, nhìn vào trong ánh mắt người đàn ông với ánh mắt mỉa mai khinh bỉ.



Người đàn ông do dự vài giây và cuối cùng chỉ có thể buông tay đưa Tiểu Lạc Lạc cho Châu Lan Na.



“Cút!” Châu Lan Na tức giận gầm lên một tiếng, đẩy người đàn ông ra, người đàn ông chỉ có thể sợ hãi lui về phía Vệ Ngấn bọn họ.



Tần Hàm Dịch nhìn tình hình lúc này, con tim anh cũng trùng xuống, nghiến răng tức giận.



Vốn dĩ, anh đã nghĩ trước được rồi, lát nữa đứng về phía cô ta, anh sẽ nghĩ cách để thử bắt và khống chế Châu Lan Na, tình hình xấu nhất thì anh sẽ cùng cô ta nhảy xuống.



Chỉ cần Châu Lan Na bị khống chế thì người đàn ông tự nhiên sẽ thả Tiểu Lạc Lạc ra.



Thế nhưng, Châu Lan Na rõ ràng là không ngu như vậy, cô ta không hề cho anh cơ hội để thực hiện dự định của mình.



Châu Lan Na đem nửa cơ thể của Tiểu Lạc Lạc treo ra phía ngoài, chỉ cần cô ta buông tay thì lập tức Tiểu Lạc Lạc sẽ rơi xuống.



Con tim Vệ Ngấn như sắp nhảy ra ngoài rồi, cơ thể cô đang dần mềm nhũn đi, nếu không phải là Hứa An Ca ôm lấy cô thì cô sớm đã ngã xuống đất rồi.



“Châu Lan Na, thả con trai tôi ra, tôi trao mạng tôi cho cô có được không hả?” Vệ Ngấn gầm lên với người phụ nữ điên cuồng đó, cả người cô như sắp nổ tung ra.



“Hức!” Châu Lan Na khẽ cười lạnh lùng khinh bỉ: “Tôi lấy mạng của cô làm cái gì? Để xuống âm phủ lại chia cách tôi và Hàm Dịch à?”



“Đưa cô ấy xuống đi.” Tần Hàm Dịch quay đầu lại, nói cưỡng chế với Hứa An Ca.



Anh không thể để cô nhìn thấy sự việc tiếp theo có thể xảy ra.



“Được.” Hứa An Ca lập tức lên tiếng rồi bèn bế Vệ Ngấn đi xuống.



“Không, em không đi đâu cả, em không đi đâu cả.....” cô vùng vẫy, không chịu rời đi, cô không phải là không hiểu ý của Tần Hàm Dịch.



Nhưng, thời khắc lúc này, sao cô có thể an tâm rời đi.



Con trai cô, người đàn ông mà cô yêu đều đang phải ở đây không biết sống chết thế nào.



Hứa An Ca thấy cô vùng vẫy đấu tranh, chỉ biết ôm chặt lấy cô thôi, ép cô rời đi.



Còn người đàn ông mà lúc trước kẹp lấy Tiểu Lạc Lạc lúc này cũng cùng với bọn họ đi xuống, vừa bước xuống khỏi bậc thang, cảnh sát đang đợi sẵn ở phía dưới liền bắt luôn anh ta.



Vệ Ngấn vừa nhìn thấy cảnh sát thì lập tức xông lại, kéo lấy cánh tay của đội trưởng đội cảnh sát, vừa khóc vừa nói: “Các anh đi lên cứu con trai và chồng tôi với có được không?”



Hứa An Ca đỡ lấy cơ thể đang mềm ra như sắp ngã của cô, trái tim anh thắt lại, thêm vào đó là một cảm giác cay đắng.



Con người trong lúc kích động như thế này thường nói ra những lời đều là lời trong tận đáy lòng mình.



Chồng, hóa ra trong lòng cô, Tần Hàm Dịch từ đầu tới cuối vẫn là chồng của cô.



“Tiểu thư, cô bình tĩnh một chút, bây giờ đã có cảnh sát lên trên đó rồi, phải đợi được thời cơ mới có thể cứu người đưuọc, người phụ nữ phía trên đó kích động như vậy, nếu chúng tôi không cẩn thận thì rất có khả năng làm cho cô ta phẫn nộ.” Đội trưởng đội cảnh sát trả lời rất nghiêm nghị.



Những điều mà vị cảnh sát vừa nói, Vệ Ngấn đều hiểu, thế nhưng, cô không có cách nào để bình tĩnh lại được.



Cơ thể cô đang mềm ra, rồi ngã xuống cánh tay của Hứa An Ca.



Con tim của Hứa An Ca rất đau, nếu có thể, anh tình nguyện thay vị trí cho Tần Hàm Dịch, để cả gia đình bọn họ đoàn viên, thế nhưng bây giờ tình hình rõ ràng không phải anh muốn hi sinh là có thể thay đổi được.



Trên tầng thương lúc này Tần Hàm Dịch đang cẩn thận thương lượng cùng với Châu Lan Na.



“Lan Na, thả Lạc Lạc ra, anh sẽ cùng em nhảy xuống dưới, chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau có được không?”



“Anh nhảy xuống trước đi, vậy thì em sẽ thả nó ra.” Châu Lan Na cười ngây dại, cô ta muốn chắc chắn rằng anh nhảy xuống thì cô ta mới yên tâm, cô ta đã lên kế hoạch năm năm trời, sẽ không dễ dàng để xảy ra một chút sai sót nào.



“Được!” Tần Hàm Dịch lập tức đồng ý, chỉ sợ làm cho cô ta kích động một chút thì cô ta sẽ vứt Tiểu Lạc Lạc xuống dưới.



Anh đi lại gần, đứng sát ra mép của tầng thượng.



“Lan Na, thả Lạc Lạc ra rồi lại đây.” Tần Hàm Dịch đưa tay ra phía cô ta, muốn cô ta bỏ Lạc Lạc ra trước, như vậy thì cảnh sát sẽ có cơ hội để xông tới, cứu Lạc Lạc đưa đi.



Nhưng rõ ràng, Châu Lan Na rõ ràng không muốn cho anh cơ hội như vậy.



“Hàm Dịch, anh cứ nhảy xuống trước đi, rồi em sẽ nhảy xuống cùng anh.” ánh mắt Châu Lan Na đầy mong đợi nhưng bàn tay cô ta vẫn túm chặt lấy Tiểu Lạc Lạc, không hề có ý thả lỏng ra.



Tần Hàm Dịch nhìn cơ thể Tiểu Lạc Lạc một nửa đã treo ra phía ngoài, con tim anh thắt lại, anh gật đầu, đang định nhảy xuống thì phía sau truyền đến một tiếng nói như xuyên thủng màng nhĩ.



“Không.....”



Động tác của Tần Hàm Dịch đột nhiên dừng lại, anh quay đầu nhìn thấy Vệ Ngấn đang xông tới, anh gầm lên lạnh lùng: “Quay về!”



Thế nhưng, Vệ Ngấn lúc này làm gì còn nghe anh nữa, cô nói với Châu Lan Na giọng rất đanh thép: “Châu Lan Na, người cô nên hận là tôi chẳng phải sao?”



“Không sai, tôi hận cô. Thế nhưng, tôi muốn ở bên anh ấy, chỉ cần có thể ở bên anh ấy, tôi sẽ không quan tâm tới điều gì khác nữa.” Châu Lan Na vẫn với ánh mắt đầy mong chờ, dường như đã nhìn thấy những ngày tháng tươi đẹp khi được ở bên Tần Hàm Dịch rồi.



“Nếu cô đã yêu anh ấy thì tại sao không để cho anh ấy được tiếp tục sống, anh ấy còn có bà nội, còn có mẹ, cho dù cô ép anh ấy chết thì ai người có thể ở bên nhau nhưng anh ấy sẽ mãi mãi không bao giờ vui vẻ. Vệ Ngấn thử cảm hóa Châu Lan Na, để cô ta dừng lại sự điên cuồng này.



Thế nhưng, Châu Lan Na đã hận bao nhiêu năm như vậy, sao cô ta có thể dễ dàng buông tay!



Có rất nhiều đạo lý, nghe thì dường như không khó hiểu nhưng khi làm thì lại rất khó.



Giống như Châu Lan Na đối với Tần Hàm Dịch, cô ta không gặp được thì không muốn buông tay để sống những ngày tháng yên ổn.



Thế nhưng, trong lòng cô ta như có ma quỷ đang gây ra chướng ngại vật, làm cho cô ta không buông tay nổi.



“Nếu anh ấy tiếp tục sống, sao tôi còn có thể ở bên anh ấy chứ?” Châu Lan Na lạnh lùng nhìn chằm chằm Vệ Ngấn: “Tôi biết, cô muốn để cho anh ấy sống, như thế cô sẽ dễ dàng ở bên anh ấy có đúng không? Tôi nói cho cô biết, tôi nhất định sẽ không để cho cô đạt được mục đích đâu.” Châu Lan Na vui mừng như thể vừa mới phát hiện ra một âm mưu vô cùng lớn.



“Không đâu, tôi đồng ý với cô, chỉ cần anh ấy sống, tôi sẽ rời khỏi đây thật xa, sẽ không xuất hiện ở đây nữa.” Vệ Ngấn vội vàng đảm bảo.




“Chẳng qua cũng thế mà thôi, nghe thì có vẻ như anh yêu Diệp Dĩ Muội lắm nhưng thực ra cũng vậy cả thôi, cũng không muốn hi sinh vì cô ấy.” Hạ Lam không can tâm mà nói đáp lại mỉa mai.



“Hạ Lam, cô thực sự cho rằng trở ngại giữa bọn họ là cô à?” Hứa An Ca bỏ qua sự mỉa mai của Hạ Lam, cũng không biện luận giải thích, bởi vì anh thực sự cảm thấy không cần cô ta phải đồng quan điểm với mình.



“Tôi là người duy nhất được Tần lão phu nhân nhận là con dâu của Tần gia.” Hạ Lam đứng thẳng người lên, muốn dùng tư thế để chứng minh ưu thế của bản thân mình.



“Tần lão phu nhân công nhận thì thực sự có tác dụng sao?” Hứa An Ca lắc lắc đầu: “Hạ Lam, cô không phải là vật cản giữa bọn họ, bọn họ không ở bên nhau là vì bọn họ không muốn ở bên nhau, nhưng, một khi bọn họ muốn đến với nhau thì không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản nổi.”



Hứa An Ca không muốn nói thêm nhiều nữa, điều anh có thể nói anh đã đều nói hết rồi, anh cũng chỉ có thể nói đến đó mà thôi.



Hạ Lam nếu có thể hiểu thì chứng tỏ cô ta còn có khả năng cứu vớt được, còn nếu cô ta không hiểu thì người cuối cùng chịu tổn thương cũng là cô ta mà thôi, không có ai có thể chịu nỗi buồn thay cô ta được.



Anh đã nói với cô ta nhiều như vậy, chẳng qua cũng là nể tình cảm bạn bè năm xưa, không hi vọng cô ta sẽ biến thành một Châu Lan Na thứ hai.



Hạ Lam nhìn Hứa An Ca quay người bước đi, sự không can tâm trong ánh mắt càng lúc càng rõ nét hơn.



Anh nói cô ta không thể hạnh phúc, đã vậy cô ta phải càng hạnh phúc để cho anh xem.



Anh nói cô ta ngồi không vững cái vị trí Tần thiếu phu nhân, vậy thì cô ta sẽ ngồi vững, ngồi chắc cho anh xem.



Nằm ngoài dự liệu của Vệ Ngấn, Tần lão phu nhân không đưa cô tới nơi nào yên tĩnh vắng người để nói chuyện mà đã đưa cô tới ngay trước cửa phòng bệnh của Tiểu Lạc Lạc.



Tần lão phu nhân đẩy cửa đi vào trước, hai người ở trong phòng bệnh, yên lặng đứng nhìn Tiểu Lạc Lạc sau đó mới ra khỏi phòng bệnh, rồi ngồi xuống ghế sô pha phía ngoài.



“Vệ tiểu thư, nói đi, cô dự định sẽ thế nào?” Tần lão phu nhân nhìn chằm chằm vào Vệ Ngấn và đi thẳng vào vấn đề.



“Tôi dự định thế nào hình như là không phải báo cáo với Tần lão phu nhân.” Vệ Ngấn cũng nhìn thẳng vào mắt bà ta không chút sợ hãi.



Trên thế giới này, nếu như còn có người cô hận thì đó chính là Tần lão phu nhân.



Bà ta luôn muốn đem tất cả mọi việc phải đi theo con đường mà bà ta đã định và cuối cùng là làm tổn thương tất cả mọi người.



“Tôi nghĩ, việc tôi nói với Vệ tiểu thư, chắc Vệ tiểu thư cũng đã kiểm tra tính xác thực rồi.” Tần lão phu nhân đã chinh chiến trên thương trường bao nhiêu năm như vậy, bà ta đương nhiên hiểu thế nào mới có thể chỉ một đao mà đã nhìn thấy máu.



“Đúng, tôi đã xác thực qua rồi.” Vệ Ngấn gật đầu, miệng khẽ cười khểnh lạnh lùng: “Tần lão phu nhân muốn dùng sự việc đó để uy hiếp tôi sao?”



“Tôi chỉ hi vọng cháu của tôi được hạnh phúc.” Tần lão phu nhân ngồi thẳng lưng lên rồi nói.



“Tần lão phu nhân đã từng thực sự nghĩ tới hạnh phúc của người khác chưa?” Vệ Ngấn cảm thấy lời bà ta vừa nói ra thật nực cười, cô không thể không hỏi lại.



“Vệ tiểu thư có thể chất vấn tôi bất kì sự việc gì nhưng không thể chất vấn tình yêu của tôi đối với con cháu.” Ánh mắt Tần lão phu nhân lạnh lùng, đây là vấn đề bà ta cảm thấy bị tổn thương khi được hỏi đến.



“Yêu? Tần lão phu nhân năm xưa đã chia cách Tần tiên sinh và mẹ tôi cũng xuất phát từ tình yêu sao? Lẽ nào không phải là vì Tần thị à?” Vệ Ngấn không khách khí vạch trần bà ta, cô cảm thấy Tần lão phu nhân đang tự lừa dối bản thân mình, nếu như không có ai vạch trần bà ta thì bà ta cả đời sẽ tưởng rằng bản thân mình làm là đúng.



“Nếu không có Tần thị, người phụ nữ đó và con trai tôi sẽ là một cặp vợ chồng bần hàn, như vậy thì có vui không?” Tần lão phu nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm Vệ Ngấn, cũng không còn bình tĩnh như lúc trước, đồng tử mắt bà ta co lại: “Việc làm sai trái nhất trong cuộc đời tôi đó là không nên mềm lòng để cho cô bước chân và cửa của Tần gia, nếu như cô không bước chân vào Tần gia thì cũng đã không có nhiều việc xảy ra như vậy.”



“Cho tới bây giờ Tần lão phu nhân vẫn không nhìn ra lỗi lầm của mình sao? Có phải là muốn hủy hoại Tần Hàm Dịch hoàn toàn rồi thì bà mới can tâm?” hai mắt của Vệ Ngấn đỏ lên, ứa ra nước mắt của sự cay đắng, cô không thể không lại nghĩ tới bi kịch cuộc đời của thế hệ trước.



“Cô yên tâm, chỉ cần cô rời đi thì Tần Hàm Dịch nhất định sẽ yên ổn.” Tần lão phu nhân trả lời chắc chắn.



Nhưng có phải thật sẽ như vậy không? Điều này chỉ có bản thân Tần lão phu nhân biết.



Đã đi tới bước này rồi thì bà ta không thể lùi bước được nữa, bất luận là đúng hay là sai thì bà ta cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục.



Bởi vì, bà ta không có cách nào để thừa nhận, bản thân mình đã một tay tạo nên bị kịch cuộc đời của con trai.



Đột nhiên, có những thứ tưởng rằng như đã quên lại hiện lên trong kí ức của bà ta.



Người tóc trắng tiễn người tóc đen, vốn đã là một sự việc quá đau lòng, thế nhưng vào ngày hôm đó, con trai bà ta đã nói với bà ta một câu cuối cùng, đó là: “Mẹ, con chưa từng cầu xin mẹ điều gì, bây giờ con không cố gắng được nữa rồi, con chỉ cầu xin mẹ hãy tha cho Hàm Dịch, cho nó một cơ hội để được hạnh phúc.....”



Chính vì câu nói này,Tần lão phu nhân ngoài chuyện công việc ra còn đâu bà ta rất bao dung cho Tần Hàm Dịch.



Anh muốn làm gì từ trước tới giờ bà ta cũng chưa bao giờ ngăn cản, anh có bao nhiêu người phụ nữ, gây ra bao nhiêu tin đồn, bà ta cũng chỉ coi như không thấy.



Tần Hàm Dịch luôn cảm thấy, trên thế giới này chỉ có một người là Tần lão phu nhân yêu anh, nhưng anh lại không biết rằng tình yêu đó được đến từ một câu nói áy náy của cha anh.



Về sau, Diệp Dĩ Muội và Diệp Dung xuất hiện, Diệp Dĩ Muội có ơn cứu mạng với bà ta, Diệp Dung lại hết lòng cầu khẩn, hi vọng bà ta có thể để cho Diệp Dĩ Muội trở về với Tần gia.



Tần lão phu nhân nghĩ, đây có thể là duyên phận!



Vậy là, bà ta cố chấp để cho Diệp Dĩ Muội gả vào Tần gia, bà ta nghĩ chỉ cần Diệp Dĩ Muội và Tần Hàm Dịch mãi mãi ở bên nhau, như vậy là cũng viên mãn rồi.



Thế nhưng, ý nghĩ đẹp đẽ đó chỉ là khi không có mẫu thuẫn với lợi ích của Tần gia thì mới có thể xảy ra.



Khi sự tồn tại của Diệp Dĩ Muội uy hiếp tới sự yên ổn của Tần gia thì bà ta vẫn không chút do dự đá cô đi.



Cái gì mà ơn cứu mạng, cái gì mà lời hứa với Diệp Dung, bà ta có thể bỏ qua hết, thậm chí bà ta còn không quan tâm tới việc sau này chết đi phải xuống dưới địa ngục, bà ta chỉ biết Tần gia không thể bị hủy hoại trong tay bà ta, đây là lời hứa với người chồng đã chết của mình, bà ta không thể thất hứa với ông.



So với việc phải xuống địa ngục thì bà ta còn sợ việc không thể thực hiện được lời hứa hơn, khi xuống đó bà ta sẽ không có cách nào để đối mặt với ông.



“Tôi rời đi rồi thì anh ấy liệu có hạnh phúc không?” Vệ Ngấn cảm thấy nực cười nhắc lại lời bà ta một lần, rồi đột nhiên cô nói: “Đáng tiếc, tôi không phải là người của Tần lão phu nhân, tôi không có nghĩa vụ phải nghe lời bà.”



“Cô không sợ tôi sẽ đem sự thực nói cho Hàm Dịch biết?” ánh nhìn của Tần lão phu nhân càng lúc càng lạnh lùng, bà ta rất ghét việc tất cả mọi thứ vượt qua tầm kiểm soát của bà ta.



“Nếu như Tần lão phu nhân dám nói với anh ấy thì đã không chạy tới đây để uy hiếp tôi.” Vệ Ngấn có phần miệt thị cái người mà cô đã từng rất tôn trọng này: “Bà đừng quên, bất luận sự thật là gì, cái lỗi đó đều không phải là lỗi của tôi và Tần Hàm Dịch.”



Tần lão phu nhân thấy Vệ Ngấn không hề có chút sợ hãi, sắc mặt bà ta sầm xuống, rồi lại trắng bệch ra, rất khó coi.



Vệ Ngấn đứng lên, đi tới cửa, mở ra: “Tần lão phu nhân, con trai tôi cần được nghỉ ngơi, mời bà đi cho!”



Tất cả sự tôn nghiêm, thể diện của Tần lão phu nhân đều mất hết trước mặt Vệ Ngấn lúc này.



Bà ta đứng lên với sắc mặt tái xanh đi, bà ta đi về phía cửa, khi đi tới trước mặt Vệ Ngấn, bà ta đột nhiên dừng bước lại, lên tiếng hận thù: “Nếu tôi không thể nói với Hàm Dịch chân tướng sự thực nhưng tôi có thể tranh quyền nuôi dưỡng Lạc Lạc với cô.”



Con tim Vệ Ngấn đột nhiên thắt lại, nhưng miệng cô vẫn không chịu khuất phục mà nói:”Chỉ cần Tần Hàm Dịch từ bỏ quyền nuôi dưỡng thì bà sẽ tranh kiểu gì?”



Về điểm này, cô tin Tần Hàm Dịch, cô tin, anh tuyệt đối sẽ không sát muối vào vết thương của cô, tranh quyền nuôi dưỡng Lạc Lạc với cô.



“Vậy Hứa gia thì sao? Cô cũng không quan tâm tới bọn họ à? cô đừng quên, bây giờ tất cả mọi người trên thế giới này đều cho rằng Lạc Lạc là con cháu của Hứa gia. Đợi tới khi thân phận của Lạc Lạc một khi được phơi bày ra thì Hứa gia sẽ rơi vào tình cảnh thế nào, cô có từng nghĩ tới không?” Tần lão phu nhân lạnh lùng cười, nhấc chân đi ra phía ngoài, Vệ Ngấn muốn đấu cùng bà ta? Vẫn còn non lắm, nếu bà ta chưa suy xét sự việc chu đáo mà tới cầu xin cô thì chẳng khác nào để cô dắt mũi đưa đi.



Quả đúng như dự đoán, Vệ Ngấn nghe mà không nói ra được một câu nào, người của Hứa gia lương thiện như vậy, sao cô có thể không chút để ý tới cảm nhận của bọn họ chứ?



Lẽ nào, ngoài việc rời đi thì cô thực sự không còn con đường nào khác có thể đi sao?