Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 177 : Hạ lam đáng thương

Ngày đăng: 23:01 21/04/20


Khi Tần Hàm Dịch tỉnh lại sau cơn hôn mê, Hứa An Ca vừa mới rời đi, chỉ có một mình Hạ Lam ngồi ở cạnh giường trông nom anh.



Khi anh tỉnh lại, cả người ướt đẫm mồ hôi.



Hạ Lam thấy vậy, vội vàng ghé sát lại gần giúp anh lau mồ hôi, giọng nói nhẹ nhàng hỏi anh: “Hàm Dịch, anh không sao chứ?”



“Không sao!” Tần Hàm Dịch đẩy tay cô ta ra, anh muốn ngồi dậy, nhưng vết thương trên người lập tức truyền tới một cơn đau ra khắp cơ thể.



Khi anh nhảy lầu, tuy là có thảm khí đỡ nhưng sự công kích lớn như vậy đã làm cho vết thương trên người bị bong ra.



Nhưng lúc này anh căn bản chẳng để ý tới sự đau đớn của cơ thể, anh chỉ muốn biết hai mẹ con bọn họ thế nào rồi.



“Dĩ Muội đâu?”



Tuy Hạ Lam thấy không phù hợp khi anh hỏi câu này nhưng dù sao anh cũng đã hỏi rồi, bởi vì anh không động đậy được nhưng vẫn lo lắng vội vàng muốn biến tin về hai mẹ con họ.



Sắc mặt Hạ Lam rõ ràng là khó coi hơn rất nhiều, cô ta vừa mới bị Hứa An Ca nói cho làm tức giận giờ lại thế này, cô ta chưa biết nói gì thì Tần lão phu nhân vừa vào cửa đã nói thay cho cô ta.



“Cô ấy và Hứa An Ca đang cùng nhau ở bên phòng bệnh của Lạc Lạc.”



Ánh mắt của Tần Hàm Dịch lập tức trở nên ảm đạm.



Hạ Lam chú ý thấy sự thay đổi này, trong lòng cô ta đang thầm nghĩ: “Đúng là gừng càng già càng cay!”



Tần lão phu nhân đã đả kích Tần Hàm Dịch một cách rất tự nhiên như thế, ngữ khí không có một chút mỉa mai, chế giễu, dường như chỉ là đang nói rõ một sự thực chứ không hề có chút ý đồ nào.



“Bà đã đi thăm Lạc Lạc chưa?” Tần Hàm Dịch im lặng một lát rồi mới hỏi.



“Ừm, ta đi thăm rồi.” Tần lão phu nhân đi tới bên cạnh giường, Hạ Lam vội vàng nhường chỗ cho bà ta ngồi.



Tần lão phu nhân sau khi ngồi xuống, câu đầu tiên bà ta nói không phải là nói với Tần Hàm Dịch mà nói với Hạ Lam: “Lam Lam, cháu có bằng lòng đón nhận Lạc Lạc không?”



Hạ Lam đơ người ra, còn chưa đợi cô ta trả lời, Tần Hàm Dịch đã sầm mặt xuống nói với ngữ khí tức giận: “Bà nội.”



Tần lão phu nhân dường như không chút phản ứng trước sự tức giận của anh, bà ta vẫn tiếp tục nhìn Hạ Lam.



Hạ Lam lúc này cũng đã kịp phản ứng lại, lập tức nói: “Bà nội, cháu đồng ý.”



Hạ Lam cũng có những sự tính toán riêng của cô ta, cho dù trong lòng cô ta không đón nhận đứa trẻ này nhưng lúc này cũng sẽ không nói ra. Đứa trẻ đó có thể quay về với Tần gia hay không vẫn còn là vấn đề chưa biết, huống hồ đợi tới khi cô ta gả cho Tần Hàm Dịch rồi, sinh con ra thì cũng sẽ không lo Tần lão phu nhân không thương cháu do cô ta và Tần Hàm Dịch sinh ra mà lại đi thương đứa trẻ có xuất thân thấp kém hơn kia.



“Thiệt thòi cho cháu rồi.” Tần lão phu nhân vỗ nhẹ vào tay Hạ Lam, nói với ngữ khí như thể khen ngợi sự biết điều của cô ta.



“Bà nội, cháu đã quyết định sẽ hủy hôn ước với cô ấy.” Tần Hàm Dịch khuôn mặt lạnh lùng, nói với ngữ khí vô cùng kiên quyết.



Anh không muốn tranh cãi với Tần lão phu nhân, nhưng việc anh đã quyết định cũng không ai có thể ép được anh.



“Bà nội, chỉ cần có thể ở bên Tần Hàm Dịch thì cháu không cảm thấy thiệt thòi.” Hạ Lam hơi cúi đầu xuống với một bộ dạng xấu hổ, cô ta bỏ qua sự phản đối của Tần Hàm Dịch.



Hạ Lam bây giờ như đã bị ma làm, cô ta chỉ muốm túm lấy Tần Hàm Dịch, chỉ muốn thắng Diệp Dĩ Muội một lần, dựa vào cái gì mà cô ta phải chịu mất đi hết lần này tới lần khác?



Còn về tình yêu à? thực ra cô ta cũng không biết....



“Ngoan lắm.” Tần lão phu nhân gật đầu hài lòng: “Cháu ra ngoài một lát trước đi, bà có vài lời muốn nói riêng với Hàm Dịch.”




Còn Lam lão gia thì là một con người cứng nhắc thủ đoạn nhưng bao nhiêu năm nay lại không hề động vào một sợi tóc của Vũ Thái Ninh, có thể thấy trong sự việc này Lam Dư Trạch đã làm biết bao nhiêu là việc.



Nếu như trong lòng Vũ Thái Ninh chỉ có sự hận thù và muốn báo thù thì cuối cùng người bị tổn thương không chỉ có người của Lam gia mà còn là hạnh phúc của tự bản thân cô.



“Lục Danh Dương tới tìm tôi, có điều là muốn phỏng vấn tôi, Cảnh thiếu gia có phải nghĩ quá nhiều rồi không?” Vũ Thái Ninh khẽ mỉm cười, nhìn thì có vẻ là đại lượng nhưng nụ cười đó cũng không che giấu được sự thờ ơ lạnh nhạt.



“Tôi cũng hi vọng là tôi nghĩ nhiều thôi.” Cảnh Hạo nhấc chân lên bước đi, khi đi ngang qua người cô ta, anh lại đột nhiên dừng bước: “Những việc mà tôi có thể biết thì anh cả không thể nào không biết.”



Anh nói tới đây cũng là hết nước hết cái rồi, cô nghe hay không nghe không còn là việc anh có thể khống chế được.



Lại nhấc chân lên, anh không chút do dự đi về phía mà Lam Dư Khê vừa đi.



Vũ Thái Ninh đứng đơ ra ở đó, sau đó cô bật cười, cô sợ Lam Dư Trạch sẽ biết? Không, cô không sợ, cô chính là muốn để cho anh ta biết, cô hận, cô nhất định sẽ báo thù.



Ánh mắt cô càng lúc càng trở nên lạnh lùng, con tim thì đang đau thắt lại, cô nhấc chân đi về phía bãi đỗ xe của khu nghỉ dưỡng.



Cảnh Hạo nhanh chân bước, chẳng mấy chốc mà đã đuổi kịp Lam Dư Khê.



“Anh!”



Lam Dư Khê nghe thấy tiếng gọi liền biết ngay đó là Cảnh Hạo, anh lại nói ngắn gọn vài câu với giám đốc bộ phận rồi quay người lại, đi về phía Cảnh Hạo.



“Em thấy anh làm cái chức giám đốc này làm cũng nghiêm túc đấy chứ!” Cảnh Hạo nói trêu chọc.



“Làm thuê cho người ta không làm nghiêm túc thì lấy đâu ra lương!” Lam Dư Khê nhún vai, vừa cười vừa nói.



“Không muốn quay về làm bác sĩ nữa à?”



Cảnh Hạo và Lam Dư Khê khoác vai nhau đi về phía quán cà phê của khu nghỉ dưỡng.



“Bệnh viện trong nước không được tự do như bệnh viện nước ngoài nên chắc là thôi thôi!” Lam Dư Khê nói lơ đãng một câu.



“Sao tự nhiên lại giống như một cô gái thế, nói lời cứ tập trung đi đâu ấy!” Cảnh Hạo nghe thấy ngữ khí của Lam Dư Khê suýt nữa thì tụt hứng, anh trai Cảnh Hạo mà cũng có những lúc thế này?



“Chắc là do tối qua không ngủ được.” Lam Dư Khê nhay nhay hai bên thái dương: “Làm cho đầu óc hôm nay cứ như trên mấy ấy, lúc nào cũng có cảm giác như có người đi theo phía sau đang nhìn anh.”



Cảnh Hạo nghe thấy vậy, khuôn mặt hơi trùng xuống, anh đoán người mà Lam Dư Khê ảo giác chắc là Vũ Thái Ninh.



“Anh, anh định cả đời cứ sống thế này à?”



Lam Dư Khê đơ người ra sau đó khẽ gượng cười: “Lời này được nói ra từ miệng của chú thật là kì lạ đấy, chẳng phải chú là người theo chủ nghĩa độc thân à?”



“Em không phải thế đâu nhé!” Cảnh Hạo lập tức phản bác lại, cái này mà được hoàng hậu của anh nghe thấy thì chắc là lại không tin vào tấm chân tình của anh rồi, lại nghĩ anh có ý đồ gì khác.



“Chú vội vàng trả lời thế làm cái gì?” Lam Dư Khê nhìn Cảnh Hạo vẻ thăm dò: “Cảnh Hạo, chú có gì đó không bình thường!”



“Em làm gì có gì không bình thường?” Cảnh Hạo né đi ánh nhìn tò mò của Lam Dư Khê, không tránh được việc thấy có chút chột dạ.



“Sao hả? Định sẽ sống cả đời bên Cao Thiên Du?” thực ra Lam Dư Khê sớm đã nhìn ra Cảnh Hạo đối với Cao Thiên Du rất đặc biệt, chẳng qua là lúc mới đầu Cao Thiên Du đã có sự đả kích đối với Cảnh Hạo gây ra cho anh một sự tổn thương không hề nhẹ.



Có những người bị tổn thương sẽ buồn, sẽ đau lòng, nhưng có những người thì cứ tự tìm cách trốn tránh, giả vờ như thể sự việc chưa từng xảy ra.