Kẻ Cuồng Cày Level

Chương 13 : Vào bang

Ngày đăng: 01:00 22/04/20


Có tin nhắn được gởi đến, Trần Vũ Khả không ôm theo bất kì hi vọng gì mở nó ra xem, là của Phi Sát.



“Em dâu, em có mở kênh bang phái không?”



“Dạ không.”



“Mau mở đi.”



Trần Vũ Khả khó hiểu mà mở ra kênh bang phái, ở trong bang đang nói chuyện hăng say đến tận trời, tin tức hiện ra ào ào trên màn hình, trong đó có một cái vừa hiện ra đã thu hút ngay ánh mắt của cậu.



[Phiêu Linh Thư Kiếm] Bà xã của tôi cũng đến, tôi chẳng lẽ không thể đến sao?



Lúc này Trần Vũ Khả rất khó gọi tên rõ ràng cảm giác của mình, giống như đang loanh quanh trong hầm băng lạnh thấu xương tự nhiên lại có được hạnh phúc tột đỉnh, có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời. Cậu không nghĩ đến Phiêu Linh Thư Kiếm lãnh khốc kia sẽ nhượng bộ cậu, hạnh phúc lặng lẽ nở rộ ở trong lòng…



Trong bang rất náo nhiệt, mà cậu lại không có gia nhập vào đó, nhưng vẫn mỉm cười theo dõi.



[ Phi Sát] Phiêu, nói vậy là cậu vì bà xã mới vào trong bang bọn này sao?



[Phiêu Linh Thư Kiếm] Tất nhiên.



[Nữ Nhân Hoa Trung Tú] Lãng mạn quá đi — Tui say mất rồi —



[Thiên Niên Nhất Thán] Nữ Nhân… bạn e lệ chút đi.



[Thiên Niên Nhất Thán] Gào gào gào — Phiêu Linh đại thần, tui rất tất rất sùng bái anh! Xin nhận một lạy của tui!



[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ừ, cậu tiếp tục sùng bái đi.



[Thiên Niên Nhất Thán] Ô — Đại thần rất lạnh lùng nha! Rất có cá tính!



[ Loạn Sát] Mĩ Nữ đâu rồi? Không phải cậu ấy đang online à?



[ Phi Sát] Đang onl mà, anh mới M cho cậu ta mà, em dâu nói gì đi.



Nhìn thấy mọi người đang gọi cậu, Trần Vũ Khả định gõ chữ trả lời, thì nhận được tin nhắn của Phiêu Linh Thư Kiếm gởi qua, vẫn rất đơn giản rõ ràng.



“Oh cái con khỉ, đến lò rèn mau.”



Nghe theo lệnh, ma nữ bé nhanh chân chạy đến lò rèn, Phiêu Linh Thư Kiếm đang đứng trước thợ rèn, không biết đang làm cái gì.



Kênh phụ cận nói:



[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Em tới rồi.



[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ừ, giao dịch với anh.



Anh lại định làm cái gì?!



Cậu bấm vào Bạch y nam nhân chọn cửa sổ giao dịch, liền nhìn thấy trên đó bỏ vào một thanh Trảm Yêu Kiếm cùng một viên bảo thạch cao cấp, là một thanh Trảm Yêu Kiếm +4.



Trần Vũ Khả cảm thấy tin không được! Thanh kiếm này là thanh kiếm lúc trước cậu có được sao?! Phiêu Linh Thư Kiếm đã nâng cấp nó lên được cấp 4 rồi sao?! Chẳng lẽ không sợ bị gãy à? Lá gan lớn kinh! Cấp 3 cũng đã rất tốt rồi mà!



Suy nghĩ của Trần Vũ Khả quá ngây thơ rồi! Những thứ đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau!



[Phiêu Linh Thư Kiếm] Em đập nó lên cấp 5 đi.



Tay Trần Vũ Khả run lên, con chuột bấm cũng không vững. Thanh Trảm Yêu Kiếm +1 giá chưa đến vài trăm đồng, nhưng lên +4 thì giá đã ở trên trời, muốn mua cũng chẳng có mà mua! Như vậy mà Phiêu Linh Thư Kiếm còn chưa thấy đủ? Muốn đập lên +5?!



Điểm quan trọng còn chưa nằm ở đó, nhìn thanh vũ khí nằm trong túi trang bị, khuôn mặt Trần Vũ Khả liền ảo não, khóc không ra nước mắt, mắng nhỏ: “Gào! Tại sao tự anh không đập lên mà quăng cho em? Gãy thì làm sao bây giờ? Cho dù anh không trách em, tự em cũng sẽ tự trách mình, anh cố ý làm cho em cắn rứt cả đời hả?!”



Ngay lúc cậu đang không ngừng tự đấu tranh ở trong lòng thì Bạch y nam nhân lại rất bình tĩnh.



[Phiêu Linh Thư Kiếm] Đừng nhìn nữa, đây là thanh kiếm em lượm được hôm bữa đó.



[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Anh giỏi quá đi! Đã lên tới +4 rồi, sao còn muốn đập lên +5?




Vui Vẻ: 170cm, 54kg, nhưng mà em chắc vẫn còn có thể cao hơn, em mới có 20 tuổi.



Dương: Em cũng đâu có lùn, chỉ có điều ốm quá, mỗi ngày chịu khó ăn thêm một chút, ngủ nhiều một chút, đừng có lúc nào cũng thức khuya chơi game.



Vui Vẻ: Em biết rồi.



Dương: Ừ, vậy là tốt rồi.



Dương: Em tắt webcam nha, mình vô game nói chuyện tiếp?



Dương: Em tắt đi, anh offline, lát nữa còn bận.



Trần Vũ Khả định đưa tay tắt webcam, vừa lúc Đàm Thụy ở chung phòng đem thức ăn về, bước vào cửa liền kêu to: Nhanh, nhanh, Vũ Khả, cầm giúp tôi nào, bỏng chết mất thôi.”



Trần Vũ Khả vội vàng đứng dậy, nhận lấy túi thức ăn trong tay bạn mình đặt xuống bàn, nhìn qua cũng thấy rất thịnh soạn.



Đàm Thụy đưa cho cậu đôi đũa dùng một lần, cười nói: “Hôm nay đồ ăn của căn tin rất được, đều là món cậu thích, tôi mua nhiều hơn một chút, ăn nhanh đi, không thì nguội mất.”



Trần Vũ Khả cười đầy cảm kích với cậu ta, Trần Vũ Khả rất đói bụng, lúc này còn lo lắng hình tượng làm cái gì, ăn uống ngấu nghiến.



Đàm Thụy ngồi bên cạnh nhìn buồn cười, sợ cậu bị nghẹn, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu, còn không quên rót cho cậu li nước.



Chờ sau khi cơm nước xong, đi đến trước máy tính, mới phát hiện webcam vẫn chưa tắt, còn đang hoạt động.



Vừa mới ngồi xuồng, tin nhắn đã gởi qua.



Dương: Ăn no chưa?



Vui Vẻ: Dạ rồi. Hi hi.



Dương: Cậu ta là ai vậy?



Vui Vẻ: Bạn cùng phòng của em.



Dương: Oh, cậu ta mua thức ăn cho em à?



Vui Vẻ: Dạ.



Dương: Quan tâm em quá nhỉ.



Vui Vẻ: Dạ, bạn ấy tốt lắm.



Dương: Ừ, em cứ chơi game trước đi, anh phải logout rồi, có gì tối anh online.



Vui Vẻ: Dạ.



Sau khi Phương Thư Dương logout, Trần Vũ Khả lại vào game, vừa khéo nơi cậu login ở trong game có một người chơi đang đứng, người kia thấy cậu đến, cũng rất ngạc nhiên.



Kênh phụ cận nói:



[ Phi Sát] Em dâu, sao trùng hợp vậy?



[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Dạ.



[ Phi Sát] Em có chuyển server không?



[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Dạ không, còn anh?



[ Phi Sát] Anh? Cũng không biết nữa, chắc có lẽ sẽ chuyển…



[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Tại sao???



Trần Vũ Khả rất giật mình! Người kia muốn chuyển server sao?! Rất muốn biết nguyên nhân thật sự là gì, nhưng mà mãnh tráng sĩ đã reborn hai lần chỉ đứng ở đó trầm mặc một lát rồi bay đi mất…