Kẻ Cuồng Cày Level

Chương 19 : Chuyển server (một)

Ngày đăng: 01:00 22/04/20


Trước thời điểm chuyển server 7 ngày.



Cực Tốc Nhất Phái đã xảy ra chuyện.



Mấy ngày nay vẫn có người rời khỏi bang, lúc đầu mọi người đều không có chú ý, một bang hội thì kiểu gì lúc nào cũng sẽ có người đến người đi, đi đi ở ở là chuyện rất bình thường. Nhưng mà chỉ mới có ba ngày nhưng có hơn năm mươi người rời bang, những người đó giống như đã hẹn nhau, không nói một tiếng thì đã đi rồi, hơn nữa những người ra đi đều là những gamer level cao. Nếu như mọi người tiếp tục đi, như vậy thì Cực Tốc Nhất Phái sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn.



Điều này làm cho những thành viên chủ chốt của Cực Tốc Nhất Phái rất lo lắng, lần trước Phi Sát tự nhiên bỏ đi khiến cho một số người rất bất mãn, sau đó lại thêm trận khẩu chiến trong bang, có hai người liền chẳng còn kiên nhẫn được nữa, chính là Thủy Miểu Miểu cùng Phong Vân Tiếu Khán. Hai người này giận lên liền muốn rời khỏi bang hội, nhưng mà bọn họ cũng không có ngu, rời bang sẽ bị mất toàn bộ điểm cống hiến, cho nên phải tìm một bang hội mới để tránh đi tổn thất này. Người hướng chỗ cao, hai người đó muốn vào bang Chí Tôn, nhưng mà họ cũng biết Chí Tôn không phải là chỗ dễ vào, thành ra họ nghĩ ra một cách, ôm theo tâm trạng thử cho biết đi tìm Phượng Tiên, không ngờ sau khi nói ý của mình xong thì Phượng Tiên đã đồng ý rồi.



Đúng vậy, họ vì có thể vào được Chí Tôn, đã dùng điều kiện sẽ lôi kéo những gamer pro trong Cực Tốc Nhất Phái cùng vào để trao đổi.



Phượng Tiên vốn có thể từ chối, người muốn gia nhập vào bang Chí Tôn có rất nhiều, cô ta không cần phải để ý đến hai nhân vật thấp cổ bé họng này, nhưng cô ta cũng có tính toán của mình, ai cũng biết Cực Tốc Nhất Phái trong một thời gian ngắn đã có thể phát triển nhanh như vậy, hơn nữa càng ngày càng mạnh, đối với Chí Tôn mà nói cũng tạo nên uy hiếp. Nếu thông qua cách này có thể khiến cho Cực Tốc Nhất Phái gặp phải nguy cơ, đồng ý đề nghị trên thì có gì là không thể?



Long Sát ít online, chuyện tình trong bang chủ yếu là do Phượng Tiên xử lí. Cô đã muốn đem một ít gamer level thấp đã vào bang từ lâu đá ra, lại thêm hai người kia có thể giúp cô ta đem đến một ít gamer level cao, như vậy cô ta có thể vin vào cớ đó, tiền trảm hậu tấu. Sau đó Long Sát có hỏi đến, cô ta liền nói là bởi vì do Cực Tốc Nhất Phái quản lí không thỏa đáng, cho nên những người này muốn gia nhập vào Chí Tôn, cô ta vì tốt bụng mới nhận họ vào. Về phần đá đít mấy gamer lão thành, cô ta cũng rất bất đắc dĩ, một bang hội muốn phát triển, thì chỉ có thể không ngừng thu nạp kẻ mạnh, thay đổi những kẽ yếu. Cô ta làm như vậy cũng chỉ muốn giúp cho Chí Tôn trở nên ngày một mạnh hơn mà thôi!



Sau khi Long Sát nghe xong những lời này thì cũng trầm mặc, khi mới thành lập bang, những gamer lão thành này đều vì bang hội mà bỏ ra một phần công sức, họ không có công lao thì cũng có khổ lao, đây cũng là lí do vẫn tiếp tục giữ họ trong bang. Chí Tôn là bang hội mạnh nhất server, Bang chiến chưa từng thua bao giờ, sau khi bang chiến cũng nhận được những phần thưởng rất phong phú, cái này cũng là lí do sau này có rất nhiều gamer muốn gia nhập vào Chí Tôn. Nhưng mà trong bang chỉ có thể có tối đa 250 người, hắn cũng từng muốn loại bỏ những gamer level thấp này, để tăng thêm số lượng gamer level cao, nhưng cuối cùng cũng không có làm như vậy, dù sao khi bang hội mới thành lập, thời điểm khó khăn nhất thì chính là những người đó đã đồng hành cùng hắn. Bây giờ, Phượng Tiên chưa có sự đồng ý của hắn đã trục xuất nhiều người như vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất không thoải mái, sau khi suy nghĩ thật kĩ, hắn mới quyết định mặc kệ chuyện này, mặc kệ cô ta thôi, dù sao cô ta cũng có ý tốt.



Chí Tôn càng trở nên mạnh hơn, nhưng mà Cực Tốc Nhất Phái thì muốn xong đời rồi.



Liên tục có nhiều người bỏ đi như vậy, khiến cho mọi người còn lại rất dao động, ai nấy đều lo lắng, không biết Cực Tốc Nhất Phái còn có thể trụ lại được bao lâu?! Thậm chí cũng có vài người có những suy nghĩ tiêu cực.



Trước thời điểm chuyển server 6 ngày.



Chuyện tình trở nên nghiêm trọng, trong bang thoáng cái có nhiều người bỏ đi như vậy, bang chiến cuối tuần này phải đánh thế nào đây? Cực Tốc Nhất Phái vất vả lắm mới có thể đánh vào giải Bang chiến, nếu như lần này bị thua trận, rồi bị rớt hạng, như vậy căn bản sẽ không còn cơ hội tham dự giải đấu.



Hôm nay trong bang rất im lặng, giống như tất cả mọi người đều bận rộn, không có một ai nói chuyện, Trần Vũ Khả rất buồn phiền, cũng gấp đến nhíu chặt chân mày, tại sao không ai nói đến chuyện này, chẳng lẽ không ai nôn nóng sao?



Nói thật, Trần Vũ Khả rất muốn tham dự giải đấu, chơi game ai chẳng muốn xưng hùng xưng bá (trong giải đấu giữa các server) đến nghiện chứ? Nhưng mà vô số đả kích làm cho cậu nhận thức rõ một thực tế, đó là cậu thật sự giống như lời mọi người nói, chính là một tên bào bọt không có số má! Sự thực đó làm cho cậu rất chán nản, cậu mang theo tâm trạng bi thương kể khổ với ông xã mình, ông xã nghe xong, hừ lạnh một tiếng, liền đả kích cậu y như trước giờ: “Em tới giờ mới biết mình bèo bọt cỡ nào sao? Muộn rồi! Muốn đi thi đấu giải ngoại hạng sao? Cái đó chẳng phải quá dễ, anh đi thi, tới lúc đó anh đưa account của anh cho em mượn chơi mấy ngày là được.”


“Reng reng reng reng”



Tiếng chuông điện thoại di dộng…



May mà điện thoại để sát bên gối, quơ tay là có thể đụng tới, Trần Vũ Khả không nhìn thấy số điện thoại gọi đến, nhận cuộc gọi: “Alo —“



“Em lại sao vậy? Sao logout rồi?!”



Điện thoại vừa thông, bên kia đã nói rồi, hình như rất giận.



Trần Vũ Khả nghe ra giọng của Phương Thư Dương thì có chút tủi thân: “Em khó chịu lắm, đầu đau lắm —“



Hình như là nghe thấy giọng cậu hơi khàn khàn, người kia liền lo lắng, vội vàng hỏi thăm: “Em sao vậy? Bị bệnh sao? Sao tiếng nghe yếu ớt quá vậy?”



Trần Vũ Khả định nói chuyện, nhưng dạ dày lại co thắt liên tục, vội vàng quăng điện thoại lại, chạy vội vào trong toilet nôn thốc nôn tháo lần nữa…



Đợi đến khi cậu nôn xong hết bò lại được trên giường thì phát hiện ra cuộc gọi còn chưa có bị tắt, cầm lấy điện thoại nói vào trong loa: “Alo, anh còn đó không?”



“Còn, hồi tối em ăn cơm có uống rượu hả? Lúc nãy bị nôn sao?”



Người kia mặc dù là hỏi, nhưng giọng điệu thì là đang khẳng định, bình thản, không mang theo bất kì tâm trạng gì.



Trần Vũ Khả “Dạ” nhỏ một tiếng, lần này toàn bộ các thứ trong dạ dày đều bị nôn ra sạch sẽ, sau khi nôn hết cũng dễ chịu hơn một chút, nhưng mà cảm giác mờ mịt rất muốn ngủ.



Đầu bên kia thở dài một tiếng, dặn dò: “Em nghỉ ngơi đi, được thì uống một chút trà, mau đi ngủ đi, anh cúp máy đây.”



Trần Vũ Khả ở bên này muốn ừ một tiếng cũng chẳng ừ được, mí mắt đã chậm chạp nhắm lại, hình như trước khi rơi vào giấc ngủ còn nghe thấy người ở bên kia nói một câu đầy bất đắc dĩ: “Em lúc nào cũng làm cho anh thấy lo lắng…”