Kẻ Cuồng Cày Level

Chương 24 : Ở chung

Ngày đăng: 01:01 22/04/20


Hai người đi đến tiệm cơm ngon nhất gần trường học. Trần Vũ Khả thầm nghĩ, người ta là khách, lần đầu tiên đến đây, hôm nay nhất định sẽ phải chiêu đãi anh một bữa thật ngon.



Tiệm cơm này cũng không tệ lắm, rất sạch sẽ vệ sinh, thức ăn làm cũng rất ngon. Sinh viên đại học A cũng rất thích đến đây dùng bữa. Tìm một bàn ở gần cửa sổ, vừa mới ngồi xuống thì phục vụ đã đến, khuôn mặt tươi cười đưa menu ra hỏi: “Hai bạn muốn dùng gì?”



Phương Thư Dương cũng chẳng thèm nhìn vào menu, vung tay lên, bộ dạng rất khoa trương: “Món nào ngon nhất, mắc nhất thì đem ra đây hết”.



Phục vụ cười càng thêm vui vẻ, không ngừng gật đầu, lập tức chạy vào trong bếp.



Trần Vũ Khả muốn gọi cô lại. nhưng đã chẳng còn thấy bóng dáng của cô từ hồi nào rồi.



Trần Vũ Khả ngất xỉu, khó lắm mới mời người khác đi ăn một lần mà muốn sặc máu luôn! Cầu sao tới lúc đó tiền vẫn có đủ, nhưng mà đồ ăn cũng đừng nhiều đến dọa người nha!



Ngẩng đầu, nhìn Phương Thư Dương, cố hết sức dùng giọng điệu vui mừng bàn bạc với anh: “Gọi nhiều vậy mình ăn hết không? Hay là cứ gọi từ từ thôi?”



Phương Thư Dương nghe thế liền nhướn nhướng mắt, hỏi: “Không phải em nói anh muốn ăn cái gì thì cứ kêu cái đó sao? Làm sao vậy? Tiếc à?”



Trần Vũ Khả vội vàng lắc đầu: “Không phải, em đâu có ích kỉ thế, ổn thôi, ổn thôi, cứ theo lời anh mà làm”.



Thật ra không phải Trần Vũ Khả tiếc tiền, chỉ sợ gọi nhiều đồ ăn ra quá mà ăn không hết thì rất lãng phí.



Hiệu suất làm việc của quán cơm này rất cao, chỉ một lát sau, toàn bộ thức ăn đã được dọn ra, ngập hết cả cái bàn lớn.



Trần Vũ Khả nhìn đến trố mắt, thứ bay trên trời, đồ bơi dưới biển, loại chạy trên mặt đất, toàn bộ đều hiện diện đông đủ, nhiều như vậy mà vẫn có thể ăn hết được sao?!



Tuy nhiên, các món ăn đủ loại màu sắc tươi sáng, hương vị thơm nức là người ta rất muốn ăn, Trần Vũ Khả cầm lấy đôi đũa đảo một hồi, cậu quyết định bỏ qua chuyện cái bụng mình gào thét phản đố.



Bên này, Trần Vũ Khả ăn uống vui vẻ, sung sướng trong vất vả.
Anh vừa nhìn qua chính là cậu ấm con nhà giàu quen ăn sung mặc sướng, nếu như để anh ngủ lại phòng, anh có quen được không, gần đây cũng có mấy cái motel nhỏ, anh sẽ ở sao? Nếu muốn tìm khách sạn tốt một chút, thì phải đi vào trung tâm thành phố, đã trễ như thế này thì muốn tìm taxi cũng không dễ, đúng là rất rắc rối nha.



Trần Vũ Khả vốn còn định tham khảo ý kiến của anh một chút, để anh quyết định.



Vừa mới chuẩn bị hỏi, anh đã nói trước: “Nóng muốn chết, vừa mới đầu tháng 5 mà sao nóng dữ vậy trời, anh đi tắm trước đây”. Nói xong liền lấy khăn tắm cùng quần áo ở trong cái balo to của anh ra đi thẳng vào trong phòng tắm.



Trần Vũ Khả bị đứng màn hình, người này thật sự không hề coi mình là người ngoài nha! Hoàn toàn xem chỗ này là nhà của anh rồi. Còn nữa, xem ra là anh có chuẩn bị trước khi đến đây nha, cái gì cũng có hết, xem ra toàn bộ đồ cần dùng trong vào ngày tới đều có trong cái balo bự kia.



Nếu ngay cả tắm rửa cũng đã đi rồi, vậy thì không cần hỏi nữa, chắc chắn anh sẽ ở lại đây.



Vừa hay Đàm Thụy không có ở lại trường, cho nên có giường trống, Trần Vuc Khả liền trải lại giường chiếu cho anh, thay drap giường cùng bọc chăm, sau khi chuẩn bị xong xuôi, anh cũng bước ra khỏi phòng tắm.



Trần Vũ Khả vừa mới nhìn thấy thì muốn xịt máu mũi tới nơi! Người kia ở trần, chỉ mặc có mỗi một cái underwear mà vẫn đủ can đảm đi lại nghênh ngang ra ngoài!



Mặc dù con trai khi ở trong phòng kí túc xá mặc như vậy cũng chẳng có gì. cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.



Nhưng Trần Vũ Khả vẫn còn là một cậu bé ngây thơ nha! Người cậu thích ở trước mặt cậu bán ***, điều này khiến cậu bị kích thích rất lớn. Hơn nữa Phương Thư Dương tắm xong cũng chẳng chịu lau ráo nước trên người, nước đọng trên tóc thong thả rơi xuống, rớt xuống dưới đất, nhưng phần lớn là đọng lại trên làn da màu nâu đồng của anh, cảm giác vô cùng gợi cảm.



Tự nhiên Trần Vũ Khả cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng, nhịp tim tăng mạnh, hơi thở cũng có chút khó khăn, chỉ còn biết ngốc nghếch đứng ngẩn người, không di chuyển một bước, lúc nãy định nói cái gì cũng đã quên sạch sẽ.



Phương Thư Dương cười nửa miệng, đi đến bên cạnh cậu hỏi, “Em đứng ngốc ở đây làm gì vậy? Mặt sao lại đỏ như vậy?” Nói xong còn dùng ngón tay chọt chọt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.



Trong khoảnh khắc làm da bị đầu ngón tay chạm đến, Trần Vũ Khả thấy giống như bị điện giật, cả người liền run bắn, vội vàng nhảy ra, quơ lấy áo quần bay vào trong phòng tắm, “Em, em đi tắm”.



Tiếng cười suồng sã của Phương Thư Dương vọng theo ở sau lưng, Trần Vũ Khả vọt được vào trong phòng tắm liền khóa trái cửa, nhìn vào khuôn mặt mình ở trong gương mà thở dài một hơi, cậu không thể ngờ được lúc nãy hóa ra cậu lại có phản ứng!!!