Kẻ Cuồng Cày Level

Chương 58 : Vĩ thanh

Ngày đăng: 01:01 22/04/20


Đội chủ lực của Thần Chu Sơn thua cũng đồng nghĩa với hi vọng tiến vào chung kết của họ cũng tan biến, vận may vẫn đi theo Phù Vân Các, trận thi đấu thứ hai là đánh nhanh thắng gọn giành vé chung kết.



Mặt khác Khánh Vân Cung cũng giành được thắng lợi, mọi người trong lúc hào hứng cũng có chút lo lắng, rốt cuộc thì cũng chạm mặt Tình Phong trong truyền thuyết rồi, người này rất nổi tiếng, cũng rất khó đối phó…



Đánh xong trận đấu, Trần Vũ Khả đi tới toilet thì gặp đội trưởng Thần Chu Sơn, cậu bé kia đang rửa tay, trên mặt có dấu đỏ ửng khả nghi, quần áo không chỉnh tề, vạt áo ba lỗ còn bị lòi ra ngoài.



Cậu bé nhìn thấy Trần Vũ Khả hai mắt liền sáng lên, “Mĩ…”



Từ tiếp theo còn chưa kịp hô lên Trần Vũ Khả đã nghe thấy tiếng giật nước vang lên, cậu bé lập tức ngậm miệng lại giải bộ như là đang chăm chú rửa tay.



Trần Vũ Khả cảm thấy rất phiền muộn, sau đó liền thấy cánh cửa sau lưng cậu bé bị đẩy ra, người đàn ông mặt liệt bước từ trong đó ra, bất quá tâm trạng anh ta hình như tốt lắm, mặc dù bộ dáng có vẻ bình thản, nhưng sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, thoạt nhìn cũng không còn đáng sợ nữa.



Người đàn ông không thèm để ý đến Trần Vũ Khả đang nhìn mình chằm chằm, đi đến bên cạnh cậu bé hơi cúi lưng xuống rửa tay, nhìn bóng cậu bé ở trong kính, đôi mắt tràn đầy ý cười.



Cậu bé vừa ngẩng đầu lên anh ta lại khôi phục lại bộ dạng như cũ, cúi đầu nói nhỏ bên tai cậu bé một câu rồi đi ra khỏi toilet.



Trần Vũ Khả luôn thích đoán ý tứ của người khác qua sắc mặt, cậu nhìn ra được người đàn ông kia rất thích cậu bé này, chỉ là che giấu rất sâu thôi.



Thấy người đàn ông đã đi, cậu bé liền trở nên rất hoạt bát, cười hì hì với Trần Vũ Khả, trêu ghẹo: “Mĩ nhân anh tên gì vậy?”



Trần Vũ Khả cảm thấy hai người này rất vui nha, cũng rất biết cách ngụy trang, nhất là người đàn ông kia rõ ràng vô cùng cưng chiều cậu bé nhưng lại giả bộ lạnh đến phát sợ.



“Anh tên Trần Vũ Khả.” Trần Vũ Khả cười đưa tay đến trước mặt cậu bé.



Biểu hiện hào sảng của Trần Vũ Khả làm cho cậu bé có chút mắc cỡ, đưa tay bắt lấy tay Trần Vũ Khả một chút, rồi liền thả ra, “Em tên Mục Dương, là người hồi nãy anh mới giết đó.”



Trần Vũ Khả cười cười.



“Trận tiếp theo các anh sẽ đấu với Khánh Vân Cung, em nói cho anh biết một biện pháp để khống chế Tình Phong nha.” Mục Dương đắc ý.



Trần Vũ Khả ngạc nhiên, “Sao lại muốn nói với anh?”



Mục Dương gãi gãi đầu mình, có chút xấu hổ, “Tại em rất muốn nói với anh thôi, thật ra thì cũng có chút…” Nói đến đây cậu bé tự nhiên dừng lại, trở nên bí hiểm.



Trần Vũ Khả hiểu ý cười, lộ ra vẻ mặt tò mò, mới nghe thấy cậu bé nói tiếp, “Em dành ra rất nhiều thời gian để nghiên cứu các trận đấu của Khánh Vân Cung, tự nhiên cũng tìm ra biện pháp khống chế Tình Phong thôi. Lúc đầu còn tưởng rằng bọn em sẽ đụng họ, ôi, bỏ đi, em nói cho anh biết, anh nhất định phải thắng nha! Em tin anh đó! Coi như là vì em, cố gắng đánh bại Tình Phong nha!”



Trong mắt cậu bé xuất hiện tia mất mát nhàn nhạt, Trần Vũ Khả cũng xúc động, trịnh trọng gật đầu. Bỏ nhiều thời gian như vậy để nghiên cứu đối thủ cho thấy cậu bé rất coi trọng trận đấu này, nhưng mà lại không được như ý, cậu bé cuối cùng cũng không thể đi đến cùng, như vậy giấc mộng của cậu bé chỉ có thể nhờ cậu hoàn thành.




“Sẽ thôi.”



“Dạ, nhất định sẽ có.”



Trên máy bay, Trần Vũ Khả nhìn Hạ Ải cùng Sở Mộ ngồi phía trước, hai người chạm đầu vào nhau, thân thân thiết thiết, không biết Sở Mộ nói cái gì đó mà tai Hạ Ải cũng đỏ lên, khẽ hừ một tiếng, quay đầu qua chỗ khác. Trần Vũ Khả buồn cười, lúc đầu Phi Sát không tự tin cùng Tiến Sĩ rất bá đạo, khúc mắc ân oán giữa hai người tường như rất khó hóa giải nhưng mà cuối cùng rồi cũng cởi bỏ được đó thôi? Bởi vì giữa hai người có tình yêu, sức mạnh tình yêu sẽ hóa giải tất cả.



Trần Vũ Khả nhìn ra ngoài cửa sổ, máy bay sắp cất cánh rồi, ngày đó trên Ma Ngâm Sơn cậu nói với Phương Thư Dương biết ý định của mình, qua kì nghỉ hè sẽ quay về trường học tiếp, cậu sẽ không giống như trước kia sống cho qua ngày, tương lai vẫn phải do mình tạo nên, cậu không muốn ỷ lại vào bất kì ai.



Phương Thư Dương trầm mặc thật lâu, cuối cùng cũng đồng ý, chỉ là…



Trần Vũ Khả nhớ lại mấy hôm nay ngày nào anh cũng quấn quít không ngừng đòi hỏi mình thì mặt liền đỏ, mỗi lần định từ chối anh nhưng lại không đành lòng, lần này xa nhau không biết khi nào mới gặp lại được, anh muốn thì liền cho anh đi.



“Sao mặt đỏ vậy?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, trong lời nói lộ ra ý cười.



Trần Vũ Khả quay đầu lại, không thể tin được mà trợn to hai mắt.



Phương Thư Dương vác theo một balo to, đôi mắt cười đến cong lại.



“Anh, anh sao lại ở đây… Không phải lúc nãy anh vừa mới đi về sao… Anh chẳng lẽ định cùng em về trường à… Vậy, vậy anh làm sao bây giờ, không phải anh cũng sắp khai giảng sao?” Trần Vũ Khả hưng phấn đến nói có chút lắp bắp.



Phương Thư Dương ngồi xuống, đắc ý nói: “Anh đi khai giảng mà, nhưng anh sẽ là sinh viên đại học A, Vũ Khả, anh chuyển trường rồi!”



Đôi mắt Trần Vũ Khả ẩm ướt.



Trách không được mấy hôm nay anh cứ thần thần bí bí thế nào ấy, suốt ngày đi ra ngoài, thì ra là vì làm thủ tục chuyển trường.



Trách không được lúc nãy khi chia tay anh chẳng hề có chút nào không đành lòng, còn tưởng rằng anh không thấy quá khó khăn, thì ra anh đã sớm có kế hoạch ở trong lòng.



Trách không được trước khi làm thủ tục anh lặng lẽ nói bên tai cậu sẽ có kinh hỉ bất ngờ.



Kinh hỉ như vậy thật làm cho người ta vui sướng!



Máy bay lao vút lên trời, để lại dấu vết thật xinh đẹp.



Trần Vũ Khả dựa đầu lên vai Phương Thư Dương cười nhẹ, đôi mắt thế nhưng lại đỏ hoe…