Không Thể Không Yêu

Chương 54 :

Ngày đăng: 16:59 18/04/20


Xe chạy một lát rồi dừng trước cửa một tòa nhà, Kì Lạc bước xuống và giải thích với cô: “Đây là nhà của bác gái tôi, bác rể tôi trước kia là bộ trưởng quốc phòng cho chính phủ lâm thời, hiện đã nghỉ hưu”



Khả Hoan lập tức băn khoăn: “Như vậy, nếu các bác ấy biết rõ thân phận của tôi ….có liên quan tới quân phản chính phủ… liệu…có thù hận hay….?”



Kì Lạc lập tức hiểu được, hắn tiếp tục an ủi: “ Làm sao họ biết được cơ chứ? Cô cứ nói cô là người ở trang viên. Không sao cả đâu, bác gái tôi trước cũng là người ở trang viên, lấy chồng mới chuyển tới đây. Bác rể của tôi cũng có quen biết với Đức Lí Tư, ông thậm chí đã từng nói là có khi chính phủ rơi vào tay Đức Lí Tư còn tốt hơn chính phủ đương nhiệm rất nhiều”



Khả Hoan nghe vậy mới tạm yên lòng. Kì Lạc dắt Khả Hoan vào trong, mở cửa tiếp đón là một người phụ nữ trung niên, Kì Lạc nhìn thấy lập tức giới thiệu: “Chào bác Vi Lạp, bọn cháu vừa mới đến, đây là bác sỹ Lâm Khả Hoan”



Khả Hoan lễ phép nói: “Chào bác, bác cứ gọi cháu là Khả Khả”



Vi Lạp là một người phụ nữ nhân hậu, bà nhìn qua Khả Hoan rồi thân thiết cầm lấy tay cô nói: ‘Kì Lạc à, cháu đúng là có con mắt tinh tường, cô ấy thật xinh đẹp, chẳng trách cháu mang cả gia sản ra để đổi lấy tự do cho cô ấy…”



“Bác”. Kì Lạc sốt ruột kêu lên.



Khả Hoan thì kinh ngạc quay sang nhìn Khả Hoan băn khoăn tự hỏi không biết anh ta phải dùng đến bao nhiêu tiền mới cứu được cô ra khỏi nơi ác hiểm kia?



Vi Lạp thấy mình hơi lỡ lời nên đổi hướng câu chuyện: “Mau vào phòng đi, cơm canh đã chuẩn bị xong hết rồi”
“Bởi vì lúc đó theo bọn họ cháu còn có tí giá trị lợi dụng, nghĩa là thông qua cháu họ có thể tìm hiểu thông tin về bọn khủng bố: Chúng là ai, ở đâu, mặt mũi thế nào….Cháu có nhớ bọn liên quân lúc đầu bắt được cháu không? Bọn họ lúc đó thấy cực may mắn vì bắt được một manh mối liên quan tới quân khủng bố. Vì cháu là người duy nhất có thể ở lâu với phần tử khủng bố như vậy mà không có một tia phẫn hận nào với chúng cả. Nếu không phải cháu đã trở thành một người trong số phiến quân thì làm sao cháu được bình an trở ra như thế. Hơn nữa nếu cháu thực sự bị bọn khủng bố bắt giữ và tra tấn đời nào cháu chịu giấu giếm hành tung của bọn chúng làm gì đâu?”



Khả Hoan gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Quả thực không có sai, lúc cô bị người của Tạp Trát Nhân bắt cóc cô thực rất thù hận bọn họ nhưng sau này cô gặp Tạp Trát Nhân và yêu thương anh, bao nhiêu thù hận trong cô tan biến hết, ngay cả việc đóng kịch cô còn không thể làm nữa là.



Khả Hoan ngừng suy nghĩ lan man, hỏi tiếp: “Nhưng bọn họ cũng không thể vìý do đó mà không cho cháu về nước, cháu biết cái gì cháu cũng đều đã nói, còn nếu cháu không biết thì thôi chứ, bọn họ làm sao lại cản trở việc cháu trở về nước? Bọn họ không sợ chính phủ nước cháu biết được sẽ có phản ứng không tốt sao?”



Tát Lí Phu lắc đầu: “Theo bác biết thì từ khi chiến tranh bắt đầu chính phủ của cháu đã rút đại sứ quán và toàn bộ nhân viên về nước, họ cũng đã nghĩ là cháu đã bị giết chết. Thực tế thì ngay cả chúng ta đều nghĩ như vậy. Liên quân lại càng hiểu rõ điều này hơn, bọn họ đơn giản chỉ muốn lợi dụng cháu để khai thác các thông tin cần thiết, sau đó sẽ âm thầm xử lý cháu. Sẽ không có ai biết việc này để mà truy cứu bọn họ. Mà kể cả có người truy cứu thì bọn họ cũng sẽ không bị sao cả bởi vì bao nhiêu tội họ sẽ đổ lên đầu quân khủng bố hết. Chẳng lẽ một người có thể chết hai lần được sao?”



Khả Hoan hít sâu, cả người trở lên lạnh lẽo. Đúng là phức tạp thật, Tạp Trát Nhân cũng đã từng nói cho cô rằng trên thế giới này hiện không còn ai tên là Lâm Khả Hoan nữa, chỉ có đi theo anh cô mới có cơ hội sống sót. Nhưng giờ anh ở nơi nào?



Kì Lạc cũng giật mình, giờ đây hắn mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Hắn kinh ngạc nói: “Nói như bác thì nếu chúng ta vừa không cứu Khả Khả thoát khỏi nơi đó, Khả Khả chắc chắn sẽ bị giết?



Tát Lí Phu gật đầu: “Rất có thể. Cũng may cháu khăng khăng khẳng định cô ấy là nữ nô trốn chạy khỏi chủ nhân nên cô ấy mới bị liên quân giao cho quân chính phủ. Cháu cũng thật là khéo tính toán, diễn kịch như đúng rồi, may hơn nữa là quân chính phủ đúng là một lũ vô năng, cháu mới có thể dùng cả gia sản để đổi lấy tự do cho cô ấy. Nói thật, nếu cô ấy vẫn đang ở trong tay liên quân thì dù cháu có cố giở trò đi chăng nữa thì bọn họ nhất định dùng phương pháp tình báo điều tra ra sự thật”.



Khả Hoan nghe xong càng cả kinh, tuy là lần thứ hai nghe nói Kì Lạc dùng gia sản để chuộc cô nhưng cô vẫn có chút sốt ruột. Cô nhìn Kì Lạc nhẹ giọng hỏi: “Toàn bộ gia sản là khoảng bao nhiêu tiền?”.