Không Thể Không Yêu

Chương 55 :

Ngày đăng: 16:59 18/04/20


Kì Lạc đỏ mặt, nhất thời không biết nói gì. Vi Lạp hết đưa mắt sang phía Khả Hoan rồi lại sang Kì Lạc. Tuy rằng Kì Lạc không kể tường tận cho bà mọi chuyện xảy ra nhưng chỉ cần nhìn vào những hành động của Kì Lạc trong mấy ngày gần đây bà đã hiểu ra ngay tâm tư tình cảm của cháu trai. Nhìn Khả Hoan hiền hòa đáng yêu như vậy bà cũng cảm thấy thực hài lòng. Hơn nữa Kì Lạc cũng chỉ mới cưới có 2 vợ, xét về tục lệ ở đây hắn còn có thể cưới thêm 2 người vợ nữa.



Nghĩ vậy bà phải vun vén thêm: “Anh chàng này đúng là ngốc ngếch, hồi hộp quá nên cứ ngây người ra thế này đây. Cậu ấy vừa nghe tin cháu rời trang viên đi lền lập tức đem bán hết tài sản của gia tộc đang sở hữu. Gia đình cậu ấy có truyền thống làm nghề y, chuyên chữa bệnh cho các quý tộc nên có không biết bao nhiêu tài sản quý giá. Không thể tưởng tượng được là chỉ sau vài ngày cậu ấy thu xếp xong xuôi mọi việc rồi đưa thêm 10 người hầu lên đường đi thủ đô. Mà cháu cũng thật là hồ đồ Kì Lạc à, nếu trên đường chẳng may gặp cướp thì làm thế nào?”



Kì Lạc lúc này mặt đã đỏ bừng lên, hắn cúi đầu nhẹ giọng nói: “Bác đừng nói thêm nữa được không”



Khả Hoan lại hỏi: “Sao đó thì thế nào?”



Vi Lạp thở dài nói: “Sau đó tìm được đầu mối thương lượng với bọn sỹ quan, cậu ấy không một chút do dự mang hết tài sản để đổi lấy tự do cho cháu. Cũng thật là…bọn sỹ quan kia chẳng qua cũng chỉ cố làm trò để vơ vét tài sản của dân thôi chứ chẳng tốt đẹp gì cả”.



Tát Lí Phu cũng căm giận nói: “Chính phủ đương thời thật đúng là hủ bại, thảo nào đánh mãi không thắng được. Theo tôi, thà cứ đưa chính quyền cho quân phản vũ trang của Đức Lí Tư có khi lại hay hơn”.



Khả Hoan vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Kì Lạc, trong mắt lấp lánh nước mắt vì xúc động. Ở nơi tha hương này, ngoài Tạp Trát Nhân ra, Kì Lạc là người thứ hai sẵn sàng dang tay giúp đỡ cô, hiện lại trở thành ân nhân cứu mạng của cô nữa.



Nhưng khi nghe tới câu nói kế tiếp của Vi Lạp, Khả Hoan không khỏi hoảng sợ: “Nhưng mà không sao, theo bác thấy Kì Lạc chịu phí tổn như thế cũng đáng giá, cháu là thầy thuốc giỏi như thế, cưới được cháu về nhà chẳng phải rất có phúc sao?”



Khả Hoan và Kì Lạc cùng khiếp sợ nhìn Vi Lạp, Vi Lạp nhìn ngoài mặt vẫn tươi cười nhưng trong lòng cũng âm thầm quan sát phản ứng của cháu trai.



‘Bác”. Kì Lạc kêu lên. Khả Hoan cũng không tiện mở miệng giải thích nên im lặng cúi đầu.



Tát Lí Phu thì không quan tâm lắm tới chủ đề này nên quay trở lại chuyện cũ: “Bác lúc này hơi có chút lo lắng, nhỡ quân chính phủ đổi ý lại đòi bắt cháu về thì sao?”



“hả”. Khả Hoan lập tức ngẩng đầu lên, sợ hãi hỏi: “Vì sao ạ?”
“Không phải, không phải ý đó. Tôi biết anh là người tốt, nhưng mà tôi vẫn không đành lòng…. tôi sợ mình không có cơ hội báo đáp gì anh cả…”



“Cô có thể dạy y thuật cho tôi, được không?”



Vừa nói hắn vừa lôi trong túi ra các thiết bị y tế mà Kì Lạc vẫn dùng tại trang viên rồi nói tiếp: “Từ lúc nhìn cô dùng mấy thứ này chữa bệnh cho người dân, tôi đã cực kỳ bội phục cô rồi. Tôi chưa từng bội phục ai đến mức đó đâu nhé. Cô có đồng ý dạy tôi y thuật không?”



Khả Hoan lập tức gật đầu: “Đương nhiên. Thực ra tôi cũng rất muốn được tham khảo các kiến thức y học cổ truyền nơi đây. Anh cũng rất giởi mà. A Mạn Đạt đã từng kể cho tôi là anh có thể tìm ra phương pháp chữa bệnh cho rất nhiều loại bệnh mới. Nếu hai chúng ta Đông Tây y kết hợp chắc chắn sẽ mang lại những hiệu quả lớn lao. Anh có nghĩ vậy không?”



Kì Lạc vui vừng quá đỗi, hai mắt tràn ngập sự tán thưởng nhìn Khả Hoan. Hắn biết bao nhiêu tiền tài hắn bỏ ra đều rất đáng giá, Khả Hoan mới thực là vưu vật vô giá. Chưa từng có người phụ nữ nào thực sự đi vào trong tim hắn như cô. Dù hiện tại cô đang mang trong người cốt nhục của người đàn ông khác hắn cũng không quan tâm, sau này nếu cùng cô ở chung họ tất sẽ có những đứa con chung khác.



Kì Lạc thiệt tình nói: “Khả Khả à, cô đúng là một thầy thuốc nhân hậu”



Sắc mặt đột nhiên trầm xuống thở dài nói: “Nhưng mà ông trời đúng là không công bằng, làm sao có thể để cô chịu nhiều khổ cực như thế.. lại còn……òn làm cho đứa trẻ trong bụng cô sớm mất đi cha”



Khả Hoan hoảng loạn kêu lên: “Cái gì cơ?”



“Tôi nghe người ta nói…. lão gia Đức Lí Tư và quân của ông sau khi chiến bại, toàn bộ bị giết hết, không một ai sống sót. Quân chính phủ thậm chí còn cắt đầu mấy cha con ông ấy bêu trên cổng thành để thị uy cơ”



Khả Hoan sắc mặt trở lên trắng bệch, răng cắn chặt lấy môi đến tóe máu, sau đó là một màn đen tối bao phủ toàn thân, cô ngã quỵ xuống đất.



Kì Lạc thấy thế vội ôm lấy cơ thể đã nhũn ra của cô, vừa lay vừa gọi: “Khả Khả, Khả Khả”