Không Thể Không Yêu

Chương 59 :

Ngày đăng: 16:59 18/04/20


Tạp Trát Nhân luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nhưng hễ tỉnh lại liền cáu kỉnh, cơm cũng không chịu ăn. Bác sỹ chuyên trị liệu cho hắn cũng tỏ vẻ mệt mỏi, cả người vã đầy mồ hôi. Trát Phi nhẹ nhàng nói: “Ông thật vất vả, chân của cậu ấy…” Cuối cùng có chữa được không? Câu nói kế tiếp Trát Phi không đủ can đảm để nói ra.



Bác sỹ quân y do dự nói: “Tôi đã nhìn kỹ rồi, ngoài xương chân bị gãy ra, các dây thần kinh khác đều không hề hấn gì, trước mắt sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng. Có điều tinh thần của ngài ấy quá bi quan nên ảnh hưởng không nhỏ tới việc khôi phục của những viết thương thể chất, mong ngài nghĩ biện pháp nào đó để làm cho tinh thần ngài ấy phấn chấn lên, may ra việc trị liệu mới nhanh chóng có kết quả”.



Điều này Trát Phi cực kỳ rõ ràng hơn bất kỳ ai khác nhưng vấn đề ở đây là ngoài chuyện liên quan tới Mèo con của hắn ra, mọi việc khác hắn đều không mảy may quan tâm. Trát Phi cũng vài lần dùng chuyện của Mèo con để kích thích tinh thần của hắn nhưng chưa nói dứt lời Tạp Trát Nhân còn tỏ ra bi thảm hơn: “Em đã là người tàn phế, còn tìm cô ấy làm gì nữa”. Sau đó còn nói thêm: “Đất nước của cô ấy rộng lớn như vậy, em biết tìm cô ấy ở đâu bây giờ?”



Trát Phi và cha hắn đều không nói gì, trong lòng đều buồn lòng vì chuyện của Tạp Trát Nhân. Đúng lúc này có tên thủ hạ chạy vào cấp báo là ngoài cửa hầm có người phát tín hiệu mật, xin ý chỉ có mở cửa hay không. Mọi người đều ngạc nhiên và lo lắng vì nơi họ trú ẩn cực kỳ bí mật, không phải người thân tín tuyệt không tìm được. Trát Phi suy nghĩ một lát rồi cầm dao đi về phía cửa hầm.



Cửa hầm hé mở rất nhỏ đủ để một người bước vào, hắn thầm nghĩ chỉ cần là người lạ hắn sẽ một dao xử lý. Cánh cửa bật mở, người bên ngoài còn chưa kịp phòng bị đã bị ốp sát vào tường. Trát Phi giữ chặt áo đối phương dùng sức đẩy mạnh xuống nền. Bọn thủ hạ nghe thấy tiếng động chạy ra quây lấy rồi tiện tay đóng cửa hầm lại.



Kẻ lạ lồm cồm bò dậy, bộ dáng trông rất bẩn thỉu vì lâu ngày chưa tắm rửa, Trát Phi nhìn kỹ mặt hắn mới phát hiện ra đó là người hầu của tiểu đệ tên là Đạt La.



Đạt La vội vàng hành lễ với Trát Phi rồi dùng âm thanh có chút kích động báo cáo: “Báo cáo phó tư lệnh, tôi là thị vệ của Tạp Trát Nhân thiếu gia, xin phép báo danh”



Trát Phi nheo mắt lạnh lùng nói: “Tại sao ngươi lại biết nơi này? Tại sao lại biết chúng ta đang ở trong này?”



“Báo cáo phó tư lệnh, đó là vì trước khi chia tay thiếu gia Tạp Trát Nhân đã dặn dò tôi rất kỹ. Ngài ấy dặn tôi sau khi làm xong việc cần phải trở về báo cáo ngay. Tôi cũng không chắc các ngài đang ở trong này nên chỉ thử phát tín hiệu đi mà thôi. Nếu qua buổi tối không có kết quả tôi sẽ chạy đến biên giới hội họp với các ngài”



Trát Phi gật gật đầu, gương mặt dịu đi rất nhiều: “Chuyện mà thiếu tá phân phó ngươi đã làm xong rồi chứ?”



Đạt La cũng gật đầu: “Báo cáo phó tư lệnh. Tôi đã làm xong rồi ạ. Tôi chính mát nhìn thấy cô Khả Khả bước lên ôtô. Có lẽ giờ đây cô ấy đã an toàn về nước rồi. Còn nữa, cô ấy nhờ tôi chuyển bức thư này cho thiếu tá”
Kì Lạc vẻ mặt trở lên vui vẻ lạ thường, hắn không kiềm chế được nên cúi đầu xuống bụng Khả Hoan cẩn thận nghe ngóng bên trong.



Khả Hoan thấy vậy cũng ngượng ngùng và không tránh khỏi một phen xúc động, hốc mắt trở lên đỏ đỏ. Kì Lạc nhìn thấy phản ứng của Khả Hoan như vậy vội vàng giải thích: “Thực xin lỗi, là do tôi bị kích động quá, tôi…”



Khả Hoan đột ngột vuốt ve mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Anh cứ nghe xem em bé động đậy thế nào đi. Em bé là của chúng ta mà”



Kì Lạc nghe thấy vậy vô cùng xúc động, hắn cầm tay Khả Hoan nói: “Cem, tôi rất vui khi nghe em nói vậy. Tôi sẽ mãi yêu thương và chăm sóc hai mẹ con…”



Tắm rửa xong Kì Lạc đánh liều đi về phía Khả Hoan và ôm lấy cô. Khả Hoan lúc này cũng không có hành động kháng cự gì khiến hắn thêm phần kích động. Có trời mới biết là mấy tháng nay hắn nhẫn nhịn đến mức nào. Mỗi đêm đều phải tự mình tưởng tượng và tự giải quyết nhu cầu, hắn quả thật không còn giống một người đàn ông bình thường nữa. Hắn mạnh dạn hôn lên môi Khả Hoan, cơn thèm khát khiến hắn hôn cô như điên dại khiến Khả Hoan theo bản năng đẩy hắn ra.



Kì Lạc thanh tỉnh dần, khẩn khoản nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không ép buộc em”



Khả Hoan có chút bối rối, không dám nhìn vào mắt hắn áy náy nói: “Thực xin lỗi, tôi không thấy thoải mái lắm…”



Kì Lạc lập tức gật đầu: “Tôi biết chứ, hiện tại sức khỏe của em không cho phép. Tôii có thể ôm em một lát được không?”



Khả Hoan gật gật đầu, Kì Lạc cười ôn nhu nói: “Là tôi không tốt, đừng sợ, tôi sẽ không ép em làm gì cả”



Nội tâm Khả Hoan lúc này mới thực trấn tĩnh lại.