Không Thể Không Yêu

Chương 64 :

Ngày đăng: 16:59 18/04/20


Trát Phi nhìn thấy em trai mặt mũi hằm hằm đi theo sau Đạt La tiến vào phòng, trên tay Đạt La là đứa bé đang khóc ầm ĩ khiến hắn không nhịn được nhíu mày hỏi: “Chú mang nó đến đây làm gì? Ở đây có ai thừa hơi mà bế bồng nó đâu?”



Hắn và bọn thủ hạ đã chiếm lấy mấy gian nhà của Kì Lạc, còn hạ lệnh dựng thêm mấy căn nữa để ở cho rộng rãi vì Tạp Trát Nhân đề nghị tất cả phải ở lại đây chờ Khả Hoan hồi phục hẳn sau khi sinh mới rời đi, dự định là 2 tháng. Tạp Trát Nhân ngồi xuống bên bàn, hai tay xoa xoa huyệt thái dương nói: “Anh cho bọn họ đi hỏi xem trong thôn có người phụ nữ nào đang cho con bú không, nếu có thì mướn người ta cho đứa trẻ này bú vài ngày, em sẽ gửi tiền người ta”



Trát Phi ngạc nhiên hói: “Chú tức quá hóa hâm sao? Anh có thừa tiền cũng sẽ không phung phí vào tên nghiệt chủng này”



Tạp Trát Nhân lập tức trừng mắt nhìn Trát Phi, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Em cảnh cáo anh, nếu em còn nghe được hai từ Nghiệt chủng, nghiệt chủng nữa thì….”



Sắc mặt Trát Phi cũng xanh lên vì tức giận. Tạp Trát Nhân nhìn thấy thế liền dịu giọng: “Thực ra em vẫn tin rằng đó là con của em”



Trát Phi không khỏi lạnh giọng cười nhạo, làm sao có thể có chuyện đó. Em trai hắn không phải lại bị cô gái kia mê hoặc lần nữa h sao mà lại phát ngôn như thế.



Tạp Trát Nhân biết anh trai đang nghĩ gì, hắn quay đầu bảo Đạt La đi làm theo những lời hắn căn dặn. Còn dặn thêm là người ta đòi bao nhiêu tiền thì trả bấy nhiêu, nếu vợ chồng họ có thể dọn đến đây ở thì càng tốt, giá cả bao nhiêu không quan trọng. Đạt La nhanh chóng nhận mệnh rời đi.



Trát Phi sắc mặt cực kỳ khó coi, lạnh lùng nhắc nhở em trai: “Anh cho thủ hạ ngày đêm xây dựng thêm phòng ở là để họ có chỗ nghỉ ngơi cho rộng rãi chứ không phải để cho chú dùng làm phòng ở cho trẻ con”.



Tạp Trát Nhân không vội vàng mở miệng mà chống tay lên đầu suy nghĩ một lát rồi mới nhẹ nhàng nói: “Khả Khả đã từng gửi thư cho em qua Đạt La nói là cô ấy đã mang thai con của em. Cũng vì lí do đó mà em mới cố gắng trị liệu hai chân để có thể nhanh chóng đi Trung Quốc tìm hai mẹ con”




Tạp Trát Nhân nói: “Được rồi, đã là con trai của tôi đương nhiên thì tôi sẽ có trách nhiệm chăm sóc con thật tốt. Em ăn hết chỗ cơm này rồi đi nghỉ ngơi đi”. Nói xong buông Khả Hoan ra và quay lưng chuẩn bị rời đi.



Khả Hoan cuống quýt túm lấy vạt áo của hắn nước mắt ngắn dài nói: “Con đâu? Anh mang con trả lại cho em đi, con rất cần mẹ. Đó cũng là con của anh mà, làm sao anh có thể để con chịu đói chứ? Con còn nhỏ vậy làm sao có thể xa rời mẹ được?’



Tạp Trát Nhân lạnh lùng nói: “Em không tin tôi? Tôi đã nói là sẽ chăm sóc nó rất tốt, vẫn không tin?”



Khả Hoan ngây người một lúc không hiểu Tạp Trát Nhân nói thế là ý gì, cô mờ mịt nói: “Nhưng mà con của chúng ta cần mẹ, em cũng không muốn rời khỏi con”



Tạp Trát Nhân từ chối cho ý kiến, hắn thản nhiên trả lời: “Nếu là con của tôi đương nhiên sẽ ở bên cạnh tôi. Tôi không thể để cho một người đàn bà miệng luôn nói là muốn rời khỏi tôi nuôi con của tôi được”



Khả Hoan nhất thời không biết nói gì.



Vài ngày sau, Tạp Trát Nhân không xuất hiện, chỉ có người hầu ngày mang ba bữa cơm cho cô. Khả Hoan dù có cố gọi cũng không có ai trả lời. Sữa non tích tụ nhiều ngày không được xuất ra khiến hai vú cương cứng đau nhức, đến hôm nay đã chuyển sang màu thâm tím. Khả Hoan cuối cùng cũng phát sốt, cả người nóng bỏng mê man. Đến buổi chiều người hầu đưa cơm mới phát hiện ra cô không có phản ứng liền chạy đi cấp báo Tạp Trát Nhân.



Tạp Trát Nhân nghe tin vội vàng chạy tới, nhìn thấy Khả Hoan lâm vào hôn mê hắn cực kỳ hoảng loạn. Hắn ôm lấy Khả Hoan cố sức lay cô tỉnh, một lúc sau Khả Hoan mới hơi lờ mờ mở mắt, miệng thì thào: “Con đâu? Bảo bối của em đâu. Em đau, đau quá”