Kiều Thê Như Vân

Chương 679 : Xỉa đểu

Ngày đăng: 10:07 18/04/20


Thẩm Ngạo cười ha hả, nói: “Xin bệ hạ bảo cho ta biết.”



Hai mắt Triệu Cát đóng lại, dù bận vẫn ung dung mà tựa ở trên nệm, nói: “Nam Dương thủy sư, không bằng một phân thành hai, do Tây Hạ Vương và Tàu Vương cùng nhau chưởng quản, như thế nào?”



Thẩm Ngạo nghe xong, trong lòng nghĩ, mọi người còn chưa chui xuống đất, gia sản liền phân sạch sẻ, không tốt, không tốt, vì vậy lập tức lắc đầu, nghiêm túc nói: “Nam Dương thủy sư là của Tây Hạ quốc, bệ hạ cũng không thể nói mà không giữ lời chứ?”



Triệu Cát cười nhạt một tiếng, nói: “Trẫm đương nhiên không biết nói không giữ lời, chỉ thương lượng một chút cùng ngươi mà thôi.”



Thẩm Ngạo tại trước mặt Triệu Cát, thuộc về chủng loại được một tấc lại muốn tiến một thước, lập tức bắt đầu hùng hồn đứng dậy, cao giọng nói: “Thương lượng, có cái gì nhưng thương lượng hay sao? Sự tình đã nói, há có thể đổi ý, quân vương không nói đùa à.”



Thẩm Ngạo tận tình khuyên bảo, nói: “Thiên tử nói, há có thể là trò đùa? Nếu ngay cả bệ hạ cũng không có danh dự, làm sao khiến cho mọi người tin phục? Kính xin bệ hạ nghĩ lại.”



Triệu Cát hơi xấu hổ, nói: “Trẫm đương nhiên tuân thủ hứa hẹn, ngươi không chịu thì cũng thôi, nhưng Nghiễm Nam đông lộ cũng là nơi gần biển, há có thể không có thủy sư? Cái kia, liền thoáng chiết trung (trong những ý kiến không giống nhau tiến hành điều hoà) một tý, tương lai, Tàu Vương sẽ thiết lập Tây Dương thủy sư, như thế nào? Chỉ là, cái thủy sư này rất lãng phí, phải để phiên quốc tự mình cung cấp.”



Thẩm Ngạo trừng mắt nhìn hắn, cái này giống như không thiệt thòi, Triệu Cát muốn xử lý sự việc công bằng, thực sự trong lúc vô hình đã gia tăng biên chế cho phiên quốc rồi, Thẩm Ngạo hôm nay cái gì cũng thiếu, không thiếu nhất, đúng là bạc, lấy tiền ném ra một hai chi hạm đội, còn không phải như chơi chơi? Có hai chi thủy sư, còn sợ không có tiền lời?



Thẩm Ngạo giang hai tay ra, nhưng lại rất vô tội, nói: “Bệ hạ làm vi thần quá khó xử rồi, xây dựng một chi Tây Dương thủy sư, lại không biết sẽ lãng phí bao nhiêu tiền. Được rồi, xem mặt mũi bệ hạ, vi thần đành phải không trâu bắt chó đi cày, kỳ thật... Có một chi thủy sư là tốt rồi, tại sao phải xây hai chi? Ai, vi thần thấy bệ hạ luôn muốn ăn thiệt thòi, bỏ đi bỏ đi bỏ đi...Bệ hạ thiệt thòi, vi thần đành phải bụi mũi ăn vậy.”



Dứt lời, Thẩm Ngạo mở trừng hai mắt, lộ ra thần sắc rất đơn thuần.



Nhưng Triệu Cát lại lắc đầu, nói: “Thẩm gia một nhà an vị hai đại thủy sư, Đại Tống ta cũng không gì hơn cái này, Trẫm tinh tế nghĩ đến, lại cảm thấy không ổn.”



Thẩm Ngạo sợ hắn đổi ý, nói: “Bệ Hạ nói gì vậy? Một người trong đó là thân sinh ngoại tôn của bệ hạ, chẳng lẽ bệ hạ ngay cả ngoại tôn của mình cũng nghi kỵ sao?”



Triệu Cát cười nhạt một tiếng, nói: “Trẫm không phải ý tứ này, nhưng, đã là phiên quốc, chiêu mộ quân đội binh lính, cũng là chuyện thường xảy ra, Trẫm còn có thể nói cái gì?”



Triệu Cát không hề do dự, hai người này xem như ăn nhịp với nhau, Đại Tống toan tính chính là giang sơn ngàn dặm, Thẩm Ngạo toan tính lại về hải dương vô cương, Thẩm gia càng giống công ty Đông Ấn đời sau, được hoàng quyền trao tặng quyền lợi trưng thu thuế má, chiêu mộ quân đội, sau này, sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, chính Thẩm Ngạo cũng không biết.



Hai người ngồi bóc chậu đường ăn, tiếp theo, là cùng đi đến hậu cung, Thẩm Ngạo đi thăm Ninh An, bụng Ninh An đã càng lúc càng lớn, tùy thời chuẩn bị chờ sanh rồi, nhìn thấy Thẩm Ngạo, đôi mắt Ninh An không khỏi sáng ngời, nắm tay của hắn, nói: “Ta còn tưởng, lúc đứa trẻ xuất thế không thấy được cha của hắn nữa!”



Trên mặt đẹp đầy vẻ mừng rỡ xuất phát từ trong nội tâm, trong mắt đẹp chảy ra một tia vui vẻ, cả người tung tăng như chim sẻ, nhưng thân thể đẫy đà, khiến cho Ninh An không thể đi lại tự nhiên, nhưng vẫn tận lực làm ra bộ dạng đoan trang, ẩn ẩn lộ ra bộ dạng thùy mị của thiếu phụ thành thục.
Đạo lý này, nói ra ai cũng hiểu, nhưng có người lại luôn muốn giả vờ giả vịt, lại không biết tiền tài nhà này đều là trong nội cung cho, vinh nhục sinh tử bọn hắn, đều nắm giữ ở trong nội cung.”



Thẩm Ngạo không nhịn được mà nhếch ngón cái lên, nói: “Thái hậu nói những lời này, thật sự là khiến người tỉnh ngộ, vi thần nhất định phải nhớ kỹ, sáng sớm mỗi ngày, bắt đầu đứng dậy liền đọc một lần, không để cho mình tương lai đắc ý quên hình.”



Trong lòng hắn nghĩ, ta quá vô sỉ rồi, quả thực con mẹ nó là cao thủ châm ngòi thị phi, lại không nhịn được mà thở dài, đang khích bác ly gián mà người ta vẫn không biết, thật sự là cây cao đón gió lớn, tri âm khó kiếm à.



Chỉ là... Trịnh thị này... Thẩm Ngạo nghĩ đến Trịnh thị, trong lòng không nhịn được mà phát ra tiếng cười lạnh, trên đời, chưa từng có người vô duyên vô cớ châm ngòi ly gián, nếu không phải bọn hắn thông đồng với người Nữ Chân, phát tài chính là nhờ quốc nạn, thậm chí mưu hại Đoan Chính cũng có một phần của bọn hắn, Thẩm Ngạo chẳng thèm mất thời gian nhàn rỗi, đi làm loại sự tình nát bờ mông này.



Đã muốn chơi, Thẩm Ngạo không ngại chơi cùng hắn.



Thái hậu khanh khách một tiếng, nói: “Ngươi nói giống như là lời ai gia nói ngang bằng bệ hạ vậy, là miệng vàng lời ngọc rồi! Chỉ là, ngươi đã từ Tây Hạ trở về, chẳng lẽ chưa chuẩn bị lễ vật cho ai gia sao? Y theo ai gia xem, ngươi cùng những người khác, cũng không có gì khác nhau, chính là ngoài miệng biết lừa người lấy niềm vui thôi.”



Thẩm Ngạo nhạt cười nhạt nói: “Thái hậu lại oan uổng ta, lễ vật đã đưa đến, chẳng lẽ thái hậu không thu được sao?”



Thái hậu sửng sốt một chút, nói: “Lễ vật ở nơi nào? Ai gia nhận được lúc nào?”



Thẩm Ngạo chậm rãi nói: “Trong đêm ngày hôm qua, ta đã đưa đi Tấn Vương phủ, trọn vẹn mười vạn quan tiền dẫn.”



Nghe được ba chữ mười vạn quan, thái hậu không khỏi tắc luỡi nói: “Nhiều như vậy?”



Thẩm Ngạo cười ha hả, nói: “Ta ở Tây Hạ buôn bán lời chút ít tiền, đưa điểm lễ vật là việc nên làm.” Hắn rất đơn thuần, nói: “Ta là người gần đây không hiểu nhiều đạo lí đối nhân xử thế, quy củ tặng lễ cũng không hiểu, cho nên, trực tiếp đưa lễ vật đến Tấn vương bên kia, lễ vật cũng lười mua, trực tiếp lấy tiền đi qua, hắn thích gì liền mua cái đó.”



Nếu nói là Thẩm Ngạo không hiểu tặng lễ như thế nào, vậy thì thật là rất ngu ngơ rất ngây thơ.



Thẩm Ngạo tặng một phần hậu lễ, lại để cho nét mặt thái hậu lập tức tươi cười, liên tục nói: “Tốt, rất tốt.”



Tấn vương là thái hậu thương yêu nhi tử nhất, nhi tử này ngậm trong miệng sợ đau, nâng ở lòng bàn tay lại sợ té, bình thường, sự tình thái hậu thích làm nhất, chính là tàng trữ chút ít tiền tiêu hàng tháng, vụng trộm nhét vào Tấn Vương phủ, luôn sợ Tấn Vương phủ thiếu tiền tiêu, kỳ thật, Tấn Vương phủ mỗi tháng đều có đầy đủ thuế ruộng, hơn nữa, trong nội cung ban thưởng, cũng đủ để Tấn vương tùy ý tiêu xài, nhưng ở trong lòng thái hậu, lại luôn cảm thấy chưa đủ.



Mà hôm nay, Thẩm Ngạo hất tay lên, liền đưa mười vạn quan ra bên ngoài, vừa mới ném vào tâm thái hậu, làm cho cả người thái hậu đều trở nên vô cùng thoải mái.