Kiều Thê Như Vân

Chương 751 : Sát chiêu

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Thẩm Ngạo lạnh lùng mà nhìn Lí Bang Ngạn nghiêm túc nói: “Lí đại nhân nói đây là vật dơ bẩn?”



Bị Thẩm Ngạo hỏi lại như vậy, Lí Bang Ngạn lúc này cũng bắt đầu không quá vững tin, lại dò xét chiếc thùng, trong thùng đang đắp một tầng vải bố, thật sự không nhìn ra bên trong rốt cuộc là cái gì, nhưng mùi vị máu tanh phát ra thật sự quá nặng, đoán chừng là cất giữ quá lâu, lại không được mở, lúc này vạch ra, thật sự làm cho người ta ăn không tiêu.



Hắn phẩy phẩy mùi vị tanh tưởi dưới chóp mũi, nói: “Chẳng lẽ không phải?”



Thẩm Ngạo cất cao giọng nói: “Nhưng trong mắt bổn vương, trong cái thùng này, lại cất giữ mấy cái gì đó quý giá nhất trên đời, Lí đại nhân chỉ hươu bảo ngựa, không biết rốt cuộc là có cái rắp tâm gì đây?”



Quý giá nhất...



Lí Bang Ngạn cười lạnh nói: “Lão phu muốn nhìn xem, là vật gì quý giá như vậy.”



Triệu Cát sợ lại nhao nhao làm một đoàn, hơn nữa hắn bị lòng hiếu kỳ quấy phá, nhân tiện nói: “Xốc vải lên.”



Đám nội thị bịt cái mũi, cẩn thận từng li từng tí mà vạch vải bố ra, chỉ một thoáng, tất cả mọi người quên cái tanh tưởi này, đều kiễng kiễng chân, nhìn thẳng sang.



Dưới lớp vải, là một quyển giấy trắng, trên tờ giấy trắng, là một cái dấu tay màu đỏ, máu đỏ thẫm đã khô cạn, nhưng ấn ký hồng sắc lưu trên giấy lại có thể thấy được rõ ràng.



“Đây là cái gì?” Có người không nhịn được mà hỏi.
Ánh mắt Triệu Cát cuối cùng cũng dừng lại trên một trang giấy viết văn tự rậm rạp chằng chịt, rút cái trang giấy này ra, đứng ở bên cạnh rương, nghiêm túc nhìn.



Kỳ thật, chữ trên giấy chỉ là 500, nhưng từng lời đều dùng máu để ghi, huyết thư đỏ hồng đập vào mắt, đặc biệt chói mắt.



“Thái Nguyên quyền Đô Đốc Lương Văn Xây, viết: hai thứ năm Trung Hoà, ngày ất hợi, trời giáng thiên tai, Thái Nguyên tan rã, dân chúng hoảng sợ như đặt mình trong miệng hổ, kho không có lương thực, dân chúng đói, người chết cóng không tính ra, lần này vô cùng tai hại. Lại có bọn người Thái Nguyên Đô Đốc, Thái Nguyên Tri Phủ, không giảm bớt tình hình tai nạn, cứu dân, lại ngăn cản dân chúng tại bên ngoài, ngày đêm ca múa...



Quán lương thực Thái Nguyên Trịnh gia đẩy giá lên, Trịnh gia chính là quốc thích, vốn nên mở kho cứu tế, để hóa giải tai biến, làm trên dưới Thái Nguyên cảm động và nhớ nhung ân điển hắn, ca tụng ân điển của Ngô Hoàng......”



Một phong huyết thư này, viết ra sự tình từ đầu chí cuối của thành Thái Nguyên, lại không thấy gì quá lời, cũng không tận lực làm thấp đi, huyết thư cuối cùng viết: “Thần Lương Văn Xây ngày ngày ca thán, nhân gian gì thế! Bình Tây Vương chịu nhận tội, tráng sĩ không về, gió lạnh hiu quạnh….”



Những lời này vô cùng nhất đặc sắc, là ý nói: vi thần Lương Văn Xây tuổi tác đã cao, đây là thế đạo nào! Bình Tây Vương bắt giữ về kinh, đại thụ tức đến phiêu linh, Kinh Kha tráng sĩ không trở về, gió lạnh rất cảm thấy hiu quạnh…….



Triệu Cát nhìn thấy, trong lòng không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi, tuy nói những lời này, phần lớn là nói nhảm, nhưng không ngừng nói có sách, mách có chứng, không ngừng kể ra oan khuất của Bình Tây Vương, so sánh Thẩm Ngạo như Kinh Kha, so sánh với Tương Như, so sánh với tráng sĩ, vì dân chúng Thái Nguyên, đi quyết đấu cùng địch nhân vốn không nên đối mặt, có được lại là oan khuất cùng bi phẫn.



Triệu Cát cẩn thận nhìn lại huyết thư hai lần, mới chứng kiến một hàng chữ trên huyết thư: “Thái Nguyên mười vạn người đưa tấu chương.”



Mười vạn người... Triệu Cát không khỏi hít vào một hơi, lúc này hắn mới phát hiện, trang giấy ở phía trong một cái rương, nguyên một đám nhuốm dấu tay máu, chính là chứa máu mười vạn người, lại càng là tiếng năn nỉ của mười vạn người.