Kiều Thê Như Vân

Chương 7602 : Đụng thái tử(2)

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Trần Tế không khỏi nói: “Một người thám tử, sẽ có tác dụng lớn như vậy sao?”



Thẩm Ngạo nghiêm mặt nói: “Đội tàu làm việc tại hải ngoại, thường thường đều là quét tuyết trước cửa, một khi có việc, có người muốn chạy trốn, có người muốn đánh, điều hành không thống nhất, làm sao bây giờ?



Nếu có một người đứng ra, xuất lệnh bài bổn vương ra ngoài, ít nhất cũng có lực uy hiếp đối với mọi người, cho dù lúc này có người muốn không để ý người khác chết sống thế nào, cũng phải nghĩ kĩ, kỳ thật, chỉ cần mọi người chịu một lòng, cũng chưa chắc phải sợ dân bản xứ địa phương.”



Trần Tế nghe xong, không khỏi gật gật đầu, nói: “Hôm nay lại là sư phụ ta đây thụ giáo.”



Thẩm Ngạo cũng cười cười theo, kỳ thật, có một việc, hắn còn chưa nói, sở dĩ những thám tử này muốn học tập tri thức quân sự, trọng yếu hơn là phải hiểu binh lực, vũ khí đối phương, đại khái tính ra lực lượng của đối phương.



Những lời này Thẩm Ngạo tạm thời vẫn không thể nói, mặc dù Trần Tế là người lão làng, nhưng dù sao vẫn là người đọc sách, người đọc sách làm việc, luôn luôn có một chút điểm mơ hồ như vậy.



Tuy nói miệng đều là đầy đạo lý lớn, động vào chính là thiên hạ muôn dân trăm họ gì đó, chính thức để cho bọn họ đi làm chút ít sự tình, vậy thì có chút khó làm.



Người đọc sách có thể làm việc tốt, cũng không phải là không có, Trần Tế chỉ tính toán là nửa người như vậy, trước hết để cho hắn chậm rãi thích ứng rồi nói sau, chờ hắn biết rõ môn sinh đắc ý của hắn đã kéo hắn lên thuyền giặc, đến lúc đó, cho dù muốn rời thuyền, cũng đã rất khó khăn.



Tuy miệng Thẩm Ngạo cũng đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng đầy mình lại toàn nam trộm kỹ nữ, bố thí ân đức, cái này đều là vô nghĩa, thủ đoạn duy nhất của hắn chính là, một tay nắm lấy một thanh kiếm, một tay là một tiền.



Thành thành thật thật nghe lời, sẽ đưa cái đồng tiền này ra ngoài, cần phải là không nghe lời, Thẩm Ngạo không ngại dưới thân kiếm của mình nhiều hơn một vong hồn nữa.
Kỳ thật, đường này không nhỏ hẹp, cũng đủ để hai chiếc xe ngựa đi mỗi con một đường riêng, chỉ là, xa giá thái tử chặn ở giữa con đường, xe ngựa tầm thường đi dọc theo hai bên khe hở cũng đã đành, hết lần này tới lần khác, xe ngựa Bình Tây Vương phủ há có thể xám xịt đi nghiêng?



Giáo úy đánh ngựa nghe xong Thẩm Ngạo phân phó, liền giục ngựa tiến lên thương lượng cùng đối phương, cất cao giọng nói: “Đây là xa giá của Bình Tây Vương, điện hạ mời các ngươi nhường một chút, không cần phải làm trễ thời gian của điện hạ.”



Trong xe đối diện không truyền ra tiếng động nào, nhưng hộ vệ thái tử lúc này không kìm nén được rồi, cười lạnh nói: “Bình Tây Vương là ai? Lưu Tam Đức ta chưa từng nghe nói qua, nhưng ngồi ngay ngắn tại đây, chính là thái tử, các ngươi thật là đám mắt chó, lại dám ngăn cản con đường của thái tử!”



Giáo úy cũng đã phát hỏa, nhưng nghe được hai chữ thái tử, có lẽ là không dám làm càn, đành phải đánh ngựa trở về, nói: “Điện hạ, làm như thế nào bây giờ? Là cứng rắn vượt qua, hãy nhường đường cho bọn hắn một?”



Thẩm Ngạo thản nhiên nói: “Bình Tây Vương không có đạo lý nhừng đường, chỉ là, đối phương là thái tử, bổn vương há có thể xông vào? Ngươi qua một bên đi.”



Thẩm Ngạo mắt xem mũi mũi nhìn tâm, buông rèm xe xuống, ngồi đó, không lên tiếng nữa.



Con đường này trên, hai đội nhân mã, hai chiếc xe ngựa, đều như là đang ngây dại, ai cũng không chịu lui về phía sau một bước, không chịu để cho một con đường.



Ngẫu nhiên sẽ có người, ngạc nhiên liếc nhìn tại đây, liền nhịn không được mà nghỉ chân, trên xe ngựa thái tử có trang trí Hoàng Lăng, đây là biểu tượng Đông cung, người thấy liền hiểu.



Nhưng bên kia lại có con ngựa cao to của giáo úy, cái thành Biện Kinh này, ngoại trừ hoàng thượng, chỉ sợ không ai có thể bắt giáo úy hộ vệ, kể từ đó, không cần đoán cũng biết, ở phía trong một chiếc xe ngựa khác chính là Bình Tây Vương.