Kiều Thê Như Vân

Chương 7921 : Tự hỏi(1)

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Đi ngàn dặm trên đại dương, thuyền biển giống như lục bình, chìm nổi phía dưới ánh mặt trời.



Buồm lớn tung bay theo gió, một gã thủy sư giáo úy đang đi tới buồng nhỏ trên tàu, tại đây vẫn là Thư phòng của Thẩm Ngạo, giáo úy đứng tại bên ngoài, khẽ gọi một tiếng, bên trong truyền ra thanh âm Thẩm Ngạo: “Tiến vào đi.”



Giáo úy đẩy cửa vào, nói: “Điện hạ, đã đến vùng biển của Hứng Hóa quân rồi, đại khái sáng sớm ngày mai là có thể đến Tuyền Châu.”



Thẩm Ngạo cười nhạt một tiếng, ngồi ở bên bàn trong khoang thuyền đọc sách, nhàn nhã nói: “Biết rồi.”



Giáo úy cẩn thận từng li từng tí lui ra ngoài.



Trong khoang thuyền này có ngọn đèn, ánh đèn khẽ run run, ngay đèn chụp lưu ly cũng không khỏi lập loè, chiếu mắt người sáng rõ, chỉ là, chỗ này dù sao cũng là ở trên thuyền, không chú ý được nhiều như vậy, Thẩm Ngạo lại nhìn tin tức trong tay một lần, đốt ngón tay không tự giác mà học theo Triệu Cát, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.



Tuyền Châu bên kia, đối với đã tiến hành xử trí đại Thực thương nhân rồi, chỉ là, Ngô Văn tự tiện chủ trương, tiến hành phân biệt đối với đại Thực, nên đuổi đi thì đuổi đi, nguyện ý lưu lại thì cho lưu lại.



Thẩm Ngạo lại cũng không trách cứ Ngô Văn, chính mình thật sự là cẩn thận mấy cũng có sơ sót, thầm nghĩ giải quyết dứt khoát, đúng là đã quên một mảnh vụn này, cũng mất công Ngô Văn tự chủ trương, nếu không, sợ là sẽ phải hối hận vì chính mình làm việc quá càn rỡ rồi.



Thẩm Ngạo không khỏi cười một tiếng, trong lòng đã nghĩ đến việc lập tức bay đi Tuyền Châu.



Tuyền Châu hiện tại là cái dạng gì nữa trời?




Dương Quá lên tiếng đồng ý.



Thẩm Ngạo thấy không khí trong sảnh này hơi trầm trọng, liền nở nụ cười nói: “Cũng không cần xụ mặt, con ruồi nho nhỏ mà thôi, không coi là đại sự gì, con ruồi chỉ nhìn chằm chằm vào trứng có khe hở, chúng ta chỉ cần làm được đến mức kín không kẽ hở, dĩ nhiên là không cần sợ.”



Hắn lắc lắc chân, tiếp tục nói: “Lại nói tiếp, bổn vương lại muốn nhìn phong cảnh Tuyền Châu này một chút, chỉ tiếc thời điểm lên bờ sương mù quá nặng, nếu có cơ hội, Mã Tri Phủ dẫn bổn vương tùy ý đi dạo một vòng nhé.”



Mã Ứng Long lập tức nói: “Lúc nào Vương gia muốn đi, cứ thông báo cho hạ quan một tiếng là được.”



Mã Ứng Long hôm nay cũng coi như đần độn, u mê mà thành vây cánh của Thẩm Ngạo, nhắc tới cũng kỳ quái, Mã Ứng Long này không tính là người khéo léo gì, nhưng lúc này, đối với Thẩm Ngạo lại là bộ dạng khăng khăng một mực trung thành.



Thẩm Ngạo thản nhiên cười, vươn người đứng dậy, nói: “Chỉ là, lúc này xuất hiện Thiên Nhất Dạy, thật sự có chút khả nghi, bọn hắn ám sát phiên vương làm cái gì? Chỉ làm người trong thiên hạ chê cười bổn vương thôi sao?”



Ngô Văn nói: “Có phải là ý của Tuý Ông không phải ở rượu (có dụng ý khác), mục đích thực sự là điện hạ hay không?”



Thẩm Ngạo chậm rãi dạo bước trong sảnh, vừa lung lay gân cốt, vừa nói: “Không thể, bên người bổn vương có không ít hộ vệ, bằng vào những thằng hề của bọn hắn nhảy nhót, cũng dám động tay một vốn một lời với bổn vương?



Không cần phải đoán mò nữa, đều tự trở về xử lý công vụ đi, bổn vương đi thuyền bè mệt nhọc, muốn nghỉ một chút, chỉ là... Ngô đại nhân, ngươi đi chào hỏi cùng những phiên vương đặc phái viên kia, bảo bọn họ lập tức đưa tấu chương lên triều đình, mời thánh giá thiên tử Đại Tống ta đến Tuyền Châu...”