Kiều Thê Như Vân

Chương 807 : Lo lắng

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Ngô Văn nghe xong đánh giá của Triệu Cát đối với Thẩm Ngạo, trong lòng cũng không biết là nên khóc hay nên cười, hắn xứng danh với Tây tuyển quan, là trợ thủ đắc lực dưới cờ Bình Tây Vương, trong lòng nhất định là hướng về Bình Tây Vương.



Khẩu khí bệ hạ nói chuyện, nói là nén giận cũng không tính toán là nén giận, nhưng luôn không đặt Thẩm Ngạo vào trong chỗ tốt, trong lòng Ngô Văn nghĩ, chớ không phải đây mới là thân thuộc với vua đấy chứ?



Triệu Cát lại nhấp một ngụm trà, bộ dạng lộ ra vài phần lo lo lắng lắng, từ từ nói: "Trẫm hiện tại xem như suy nghĩ cẩn thận rồi, khó trách những phiên vương kia trước đây sợ hãi đối với Trẫm như vậy, thì ra là vì thủy sư viễn chinh Đại Tàu, mới làm cho bọn hắn sợ hãi."



Triệu Cát trì hoãn khẩu khí một chút, sau đó mới tiếp tục nói: "Nhưng nói trở lại, Ngô Văn, gần đây vì cái gì mà thái độ của những phiên vương này lại trở nên lãnh đạm rồi?"



Đám phiên vương mấy ngày gần đây xác thực lãnh đạm rồi, ngay từ đầu, còn ngày ngày đến yết kiến nịnh nọt, nhưng hơn một tháng trước đây, người đến càng ngày càng ít.



Chuyện tại đây cũng không phải là không có duyên cớ, thủy sư đi Đại Tàu lâu như vậy, truyền về cái tin chiến thắng, cũng là Triệu Cát hạ lệnh phong tỏa tin tức, hiện tại, Đại Tàu bên kia một điểm âm tín đều không có, trong lòng đám phiên vương bọn họ đã sớm sinh nghi.



Chỉ sợ, tất cả đều cho rằng, thủy sư tại đại Tàu Quốc bên kia đã nếm mùi thất bại cũng chưa biết được.



Nếu thật sự là nếm mùi thất bại, như vậy có thể định liệu, Đại Tống này kỳ thật chính là cái thùng rỗng, bên ngoài, nhìn về phía trên thì có võ hữu lực, khôi ngô phi phàm, nhưng ngay cả Tàu Quốc cũng không gặm nổi, ai còn chịu đến nịnh bợ đây?



Tâm tư đám phiên vương bọn họ kỳ thật rất đơn giản, bọn họ đều là tiểu quốc, nịnh nọt là quốc sách lâu dài bọn hắn thực hành, ai mạnh, liền nịnh nọt người đó.



Đại Tống xuất động chinh phạt đối với Tàu Quốc, xác thực là dọa bọn hắn nhảy dựng, thì ra tưởng rằng Đại Tống có nắm chắc tất thắng, nhưng đánh lâu như vậy, nếu thật sự có tin chiến thắng, đã sớm nên truyền ra, hiện tại không có động tĩnh, thì phải là tao ngộ ngăn cản rồi.



Hùng binh đại Tàu Quốc này lên đến hai mươi vạn, cũng không phải dễ khi dễ, vừa nghĩ như thế, rất nhiều phiên vương lại trở nên xà chuột hai đầu rồi, cũng lãnh đạm đối với Triệu Cát.



Triệu Cát bắt đầu còn đắm chìm trong vui sướng vạn quốc đến triều cống, bây giờ trở về nghĩ lại, đã cảm thấy không đúng, cho nên trong lòng cũng có chút tức giận.



Ngô Văn cẩn thận từng li từng tí nói: "Đám phiên vương bọn họ chắc hẳn...chắc hẳn cũng đang chuẩn bị về sự tình vạn quốc triển lãm..."



Triệu Cát lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Trẫm xem chưa hẳn, triển lãm sẽ là sự tình Đại Tống ta, đâu cần bọn hắn chuẩn bị cái gì? Y theo Trẫm xem, bọn họ là sợ Đại Tống ta thua cuộc, từ Đại Tàu lầm lũi mà về, đến lúc đó, sẽ đắc tội người Tàu, dù sao người Tàu cũng là hàng xóm của bọn hắn, đó mới là họa lớn trong lòng, bình thường Trẫm đối xử với những phiên quốc này không tệ, không thể tưởng được, cái ân trạch tứ phương này, thì ra cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp."



Ngô Văn ngượng ngùng cười nói: "Bệ hạ nói quá lời."



Triệu Cát có chút ít lo lắng nói: "Trẫm còn nghe nói, hải chính nha Môn Hạ lệnh tất cả phiên quốc đoạn tuyệt quan hệ cùng đại Thực, có phải vậy không? Vốn đâu rồi, Bình Tây Vương muốn trở mặt cùng đại Thực, Trẫm là không tình nguyện, nhưng Trẫm nghe nói, những phiên quốc kia vẫn còn đang trông xem thế nào, vẫn đang ám thông xã giao cùng đại Thực, đúng hay không? Lúc này đây, nếu chinh chiến đại Tàu thất lợi, chỉ sợ bọn họ càng thêm cả gan làm loạn rồi, ai..."




Trên trán Mã Ứng Long chảy ra mồ hôi lạnh rậm rạp, không ngừng gật đầu nói: "Đúng, đúng."



Ngô Văn tiếp tục nói: "Cho nên, cái Ba Phật Tề quốc này dám náo loạn, chúng ta bắt đầu xử trí thì càng phải cẩn thận hơn một chút,



đám phiên vương Nam Dương đang trợn to con ngươi nhìn vào việc này, nếu chúng ta xử trí nhẹ, khó tránh khỏi việc dung túng phiên quốc, để cho bọn họ cho rằng, Đại Tống ta dễ bắt nạt, nhưng nếu xử phạt nặng, lại khó tránh khỏi sẽ để cho người cho rằng Đại Tống ta ỷ thế hiếp người,



nhất là tại đây, nơi đầu sóng ngọn gió này, là một chút sai lầm cũng không thể để xảy ra, bệ hạ đã đến Tuyền Châu, nếu như rất nhiều phiên vương và đặc phái viên về nước vào lúc đó, thể diện bệ hạ còn gì nữa đây?"



Mã Ứng Long càng cảm thấy Ngô Văn nói có đạo lý, nhân tiện nói: "Ngô đại nhân, đã nhẹ không được, nặng cũng không được, như vậy nên làm sao mới tốt?"



Ngô Văn thoáng trầm mặc một tý, nói: "Tất cả như cũ, phán mấy tên thị vệ thật nặng, về phần Ba Phật Tề vương tử bên kia, lão phu đi trấn an, cùng lắm thì cho hắn chút ngon ngọt, bất kể thế nào nói, cũng nên làm ra một bộ dạng cường ngạnh."



Mã Ứng Long đáp ứng tiếng, nói: "Tốt, cứ làm như thế, vậy thì ngày mai hạ quan liền khai mở thẩm vấn, vô luận như thế nào, cũng nên cho người chết một cái công đạo."



Hắn tiếp tục nói: "Ngô đại nhân, ngươi cho ta lời nói thật, thủy sư thật sự thất bại sao?"



Ngô Văn cũng đắn đo bất định, cười khổ nói: "Lão phu nào biết đâu được, nếu biết rõ thì tốt rồi, nhưng lâu như vậy không có tin tức, dựa vào tính tình Bình Tây Vương, có khả năng sao? Khả năng duy nhất chính là tiến triển không thuận lợi, một là không thể công thành, một điều khác chính là trong quân xuất hiện ôn dịch,



Bình Tây Vương cũng là người thích công trạng, nếu là thật sự có đại thắng, tự nhiên là ước gì lập tức đưa tới, bây giờ nhìn xem, hơn phân nửa là xấu hổ không dám mở miệng, lại không thể quay về nhà."



Mã Ứng Long thở dài một hơi, nói: "Chỉ mong là không phải như thế, Ngô đại nhân, hạ quan cáo lui."



Mã Ứng Long vội vã rời đi, Ngô Văn vẫn ngồi ở trên mặt ghế, cả người rơi vào trầm tư.



Mã Ứng Long chạy về Tri Phủ nha môn bên này, bên ngoài đã muốn kêu loạn vỡ lở ra rồi, dân chúng ven đường đều ào ào nghỉ chân, xúm lại quanh cái nha môn này, người đông nghịt, nhìn không thấy điểm cuối cùng.



Mã Ứng Long ngồi kiệu quan, đằng trước là mấy sai dịch tách một con đường ra, dân chúng liền nhượng cho bọn họ một con đường, có người kêu to: "Tri phủ đại nhân đến..."



Lúc này mưa còn chưa ngừng, vẫn còn rơi rầm rầm, không ít người khoác áo tơi, thời điểm Mã Ứng Long xuống kiệu, sai dịch lập tức tản người ra cho Mã Ứng Long, Mã Ứng Long nhăn lông mày lại, không biết chuyện gì xảy ra, không khỏi đẩy bước chân nhanh hơn, đi về hướng nha môn.