Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 50 :

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Lâm Cẩn Ngôn mang Giản Vi lên lầu thay quần áo, mặc thật dày, phải võ trang hạng nặng mới đi ra cửa.



Thời điểm đi xuống dưới vừa vặn gặp được mẹ của Lâm Cẩn Ngôn, hỏi bọn anh dã trễ như vậy còn đi đâu. Lâm Cẩn Ngôn đại khái chỉ nói có chút việc nhỏ, liền mang Giản Vi đi ra ngoài.



Lái xe đi đến vùng ngoại thành.



Giản Vi trong lòng vẫn còn suy nghĩ đến chuyện đánh bài lúc nãy, nói:" Em thật nhiều năm không đánh, vừa mới một lát, đã đánh thức cơn nghiện của em, sau đó liền bỏ chạy."



Lâm Cẩn Ngôn cười nói:" Không việc gì, lần sau anh sẽ cho bọn chúng nhiều tiền mừng tuổi, nói bọn chúng chơi với em."



Giản Vi cười:" Bất quá cũng không có việc gì, chờ sang năm bận rộn, là gì có thời gian đánh bài."



"Vội cái gì?"



"Khai giảng nha."



"Ngô, cái đó  cũng bận sao."



Xe vẫn luôn chạy ở trên đường, mất một thời gian dài, rốt cuộc cũng dừng lại ở một nơi trống trải.



Advertisement / Quảng cáo



Giản Vi ngồi trong xe nhìn xung quanh:"Đây là chỗ nào vậy?" Trừ ở phía trước mặt có một phòng ở, xung quang không có người cũng không có xe.



Lâm Cẩn Ngôn cho xe dừng lại, hơi cúi người xuống giúp cô tháo dây an toàn:" Lát nữa em sẽ biết."



Đẩy cửa xuống xe, đi đến chỗ ngồi của Giản Vi,giúp cô mở cửa xe, duỗi tay đỡ lấy cô.



Giản Vi xuống xe, nhìn bốn phía xung quanh. Ban đêm gió lạnh thổi ào ào, Giản Vi theo bản năng rụt cổ lại, cầm áo kéo cao hơn.



Lâm Cẩn Ngôn đem Giản Vi ôm vào trong ngực, áo khoác ngoài bao bọc cả người cô, cả người Giản Vi cuộn lại trong ngực anh, tức khắc chỉ lộ ra mỗi đôi mắt.



Xung quanh im ắng, tối đen như mực. Lâm Cẩn Ngôn cứ như vậy ôm cô đi về phía trước, Giản Vi tay trái ôm lấy eo anh, ngửa đầu nhìn:" Ông chủ Lâm, anh sẽ không phải là mang em đi bán đấy chứ?"



Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu xem cô, ánh mắt tràn ngập ý cười:" Cũng có người đến mua."



Giản Vi hơi nheo mắt lại, hỏi:" Anh có ý gì?"



"Ý của anh chính là,ai dám mua người phụ nữ của Lâm Cẩn Ngôn, chắc là chán sống rồi?"



Giản Vi bị chọc cười, cười lớn một tiếng, cũng không giỡn nữa, nói:"Rốt cuộc anh mang em đến nơi nào vậy?"
Trực thăng chậm rãi chạm đất, mười phút sau, vừa lúc ngừng ở trên chỗ những ngọn nến đang sáng.



Trực thăng an toàn dừng lại, Lâm Cẩn Ngôn mở cửa khoang ra, giúp Giản Vi cởi bỏ trang bị an toàn, sau đó nắm tay cô từ bên trong ra ngoài.



Bên  ngoài gió lạnh không ngừng gào thét, nhưng đứng ở trung tâm của những ngọn nến không ngừng lay động, thế nhưng chỉ cảm thấy ấm áp.



Rõ ràng chỉ có hai người, cô cùng Lâm Cẩn Ngôn, nhưng lại có chút khẩn trương.



Cô đứng ngây ngốc ở đó, Lâm Cẩn Ngôn bèn lôi kéo tay cô, ánh mắt thật sâu, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, không biết từ đâu lấy ra một hộp nhẫn, quỳ một gối xuống, một tay cầm tay cô, một tay giơ nhẫn, vô cùng thành khẩn, từng câu từng chữ rõ ràng nói:" Vi  Vi, anh yêu em, đồng ý gả cho anh được không?"



Giản Vi đôi mắt đau xót,bỗng nhiên không kiềm được mà rơi nước mắt, cô không ngừng gật đầu nói:"Đồng ý, em đồng ý."



Như thế nào cũng không muốn đâu.



Nhưng cô hoàn toàn không ngờ tới Lâm Cẩn Ngôn hôm nay sẽ cầu hôn, vẫn là dùng phương thức như vậy. Hết thảy đều là ngoài ý muốn, cũng quá bất ngờ. Cô chưa bao giờ biết Lâm Cẩn Ngôn cũng là người lãng mạn như vậy.



Advertisement / Quảng cáo



Cô giơ tay lau nước mắt, đưa tay cho anh,vui sướng cũng không thể nào che giấu được sự nghẹn ngào, nói:" Nhẫn, mau đeo cho em đi."



Chiếc nhẫn mang theo sự ấm áp từ tay Lâm Cẩn Ngôn đeo vào ngón tay Giản Vi,  Lâm Cẩn Ngôn lúc này mới đứng lên.



Giản Vi nhón chân ôm chặt lấy cổ anh, cằm gác ở trên vai anh, thanh âm nghẹn ngào:" Anh chuẩn bị những thứ này khi nào vậy, cũng không nói trước với em."



Cô thật sự một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.



Lâm Cẩn Ngôn ôm cô thật chặt, thấp giọng cười:" Nói thì sẽ không bất ngờ, đương nhiên không thể nói."



Giản Vi lau nước mắt, từ trong ngực Lâm Cẩn Ngôn đi ra, nhìn anh nghiêm túc hỏi:" Ngày mai đến Cục Dân Chính đăng ký sao?"



Lâm Cẩn Ngôn hơi giật mình ngay sau đó không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng, giơ tay dùng sức xoa đầu Giản Vi:" So với anh còn gấp hơn sao?"



Giản Vi đánh vào ngực anh một cái, ngửa đầu nhìn anh:" Cũng không phải vội vã bà chủ gia đình nhà anh sao."



Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt sủng nịnh, giơ tay vuốt nhẹ mũi cô, cười nói:"Ngày mai còn nghỉ,ngày đầu tiên sau năm mới liền đi."



Giản Vi cười cười, gật đầu:"Được thôi, đều nghe lời anh."



Cô gắt gao ôm anh, đầu lại vùi trong ngực anh, khóe miệng tươi cười tràn đầy hạnh phúc.