Lạc Vương Phi

Chương 55 : Bị nhiễm phong hàn

Ngày đăng: 14:17 30/04/20


Edit: kun’xjh



Triền dốc, Lạc Mộng Khê bản thân bị trọng thương, căn bản không thể dùng bất kỳ biện pháp gì để tự cứu, chỉ có thể tùy ý để cơ thể yếu ớt của mình lăn nhanh xuống phía dưới, hương cỏ xanh tràn ngập ở chóp mũi, bên tai, tiếng gió vù vù thổi qua……



Không biết qua bao lâu, Lạc Mộng Khê rốt cục cũng dừng lại, thân thể mỏi mệt đến cực điểm, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ, không biết có phải là ảo giác của Lạc Mộng Khê hay không, trong phút chốc nàng rơi vào hôn mê, ngửi thấy được mùi Đàn Hương có thể làm người ta yên lòng trên người Nam Cung Quyết.



“…… Lạc Mộng Khê…… Lạc Mộng Khê……” Trong mông lung, mùi Đàn Hương như có như không quanh quẩn ở chóp mũi, hình như có người ở bên tai không ngừng gọi tên nàng.



Lạc Mộng Khê cố gắng mở hai mắt mệt mỏi, đập vào tầm mắt chính là khuôn mặt tuấn tú làm hàng vạn nữ tử luôn theo ái mộ của Nam Cung Quyết đang lo lắng nhìn nàng, thấy Lạc Mộng Khê mở mắt, Nam Cung Quyết mâu quang nhuộm lo lắng hiện lên một tia vui sướng, nháy mắt đã khôi phục bình thường:“Ngươi đã tỉnh!”



Lạc Mộng Khê gật đầu, xuất phát từ bản năng sát thủ, sau khi Lạc Mộng Khê tỉnh dậy việc đầu tiên đó là quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhưng khi ngẩng đầu nàng phát hiện, mình đang ngồi ở trên cỏ, bị Nam Cung Quyết nửa ôm vào trong ngực, hơn nữa, khi Lạc Mộng Khê muốn đứng lên, Nam Cung Quyết một chút cũng không có ý muốn thả tay ra.



“Lạc vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân!” Lạc Mộng Khê toàn thân vô lực, không thể giãy giụa, Nam Cung Quyết không chịu buông tay, Lạc Mộng Khê không ngại lấy tư tưởng phong kiến cổ đại áp đè hắn, dù sao, bị một tên nam tử thân mật ôm vào trong ngực như thế, nàng thật sự cũng không quen.



“Bổn vương biết!” Nam Cung Quyết sắc mặt hơi trầm xuống, đáy mắt nhuộm một tầng giận tái đi, đột nhiên buông lỏng hai tay đang ôm chặt Lạc Mộng Khê ra, đứng dậy đi lên phía trước.



“A!” Không ngờ tới Nam Cung Quyết nói buông tay liền buông tay, Lạc Mộng Khê kinh hô một tiếng, mất đi chỗ dựa trong nháy mắt nửa người trên ngã vào bụi cỏ, nàng ngã đến choáng váng đầu óc, trong mắt đẹp hiện ra lửa giận: Nam Cung Quyết chết tiệt……



Khi Lạc Mộng Khê chống thân thể suy yếu chậm rãi đứng lên từ bụi cỏ, Nam Cung Quyết đã đi xa năm, sáu thước:“Nam Cung Quyết, ngươi đi đâu vậy?”



“Kiếm ít củi khô, nhóm lửa!” Nam Cung Quyết vẫn không quay đầu, trong không khí bay tới tiếng trả lời bình tĩnh của hắn.
Chỉ có cây đại thụ nơi Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết cành lá mới sum sê, mưa không thấm xuống, mặt đất khô ráo, phù hợp để nghỉ ngơi nhất, cho nên, Lạc Mộng Khê có ý muốn tìm một cây đại thụ nghỉ ngơi nhưng chưa thực hiện được thì đã tuyên bố thất bại.



Lạc Mộng Khê vốn là rất mỏi mệt, hơn nữa đêm cũng đã khuya, nàng đương nhiên đã sớm mệt mỏi, Lạc Mộng Khê bẻ mấy nhánh cây đặt trên mặt đất, tự mình ngồi ở lớp trên dựa vào thân cây nhắm hai mắt lại.



Bây giờ Lạc Mộng Khê ở Lạc phủ đã có địa vị nhất định, Lạc thừa tướng nhất định sẽ phái người để tìm nàng, huống chi, Nam Cung Quyết cũng ở nơi này, cho dù ngươi Tướng phủ tìm không thấy nàng, người Lạc vương phủ cũng sẽ tìm Nam Cung Quyết, cho nên, nàng không cần đề tâm bản thân sẽ bị vây ở sơn cốc cả đời.



Không có nỗi lo về sau, Lạc Mộng Khê đương nhiên ngủ rất nhanh, không lâu sau đã đi vào mộng đẹp.



Nam Cung Quyết cũng khẽ tựa vào trên thân cây, nhưng mà, hắn trợn tròn mắt, hoàn toàn không buồn ngủ, trong đầu không ngừng hiện lên sự tình phát sinh vào ban ngày: Người phái tử sĩ đến ám sát Lạc Mộng Khê đến tột cùng là ai?



Ngay lúc Nam Cung Quyết đang âm thầm lưu ý tìm kiếm, sắp xếp từng một cừu gia của Lạc Mộng Khê, thì một bên vai đột nhiên trầm xuống, mùi hoa Khương Dã quen thuộc bay vào trong mũi, Nam Cung Quyết hơi nghiêng đầu, đã thấy Lạc Mộng Khê ngã đầu vào bờ vai hắn đang ngủ say sưa.



Lúc này đôi mắt Lạc Mộng Khê khép hờ, không còn trong trẻo nhưng lạnh lung như thường nữa, nhiều phần yên tĩnh và cơ trí, lông mi thật dài giống như cây quạt nhỏ, in bóng dưới bọng mắt, dung nhan ngủ điềm tĩnh làm cho người ta không đành lòng khinh nhờn.



Nam Cung Quyết khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười như có như không, đang muốn đem áo choàng của mình khoác lên người Lạc Mộng Khê, bất thình lình ở chỗ bả vai mà Lạc Mộng Khê đang tựa vào truyền đến một cơn nóng.



Nam Cung Quyết trong lòng cả kinh, lo sợ mình đoán sai, bàn tay to lớn vội vàng khẽ sờ lên trán của Lạc Mộng Khê, nơi lòng bàn tay tiếp xúc truyền đến nhiệt độ không bình thường, Nam Cung Quyết đột nhiên nâng mí mắt lên: Không ổn, Lạc Mộng Khê vẫn bị nhiễm phong hàn……



Mâu quang hơi trầm xuống, Nam Cung Quyết xoay người, khẽ lay Lạc Mộng Khê, gấp giọng gọi:“Lạc Mộng Khê, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại……”