Lạc Vương Phi

Chương 57 : Đêm trước mưa gió

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Tiếng hít thở đều đều truyền vào trong tai, hơi thở nóng bỏng xuyên qua lớp quần áo mỏng manh phả trên da thịt, Nam Cung Quyết cúi đầu nhìn người đang dựa vào lòng hắn, hai mắt khép hờ, dĩ nhiên là Lạc Mộng Khê đang say ngủ, mâu quang thâm thúy hiện lên một tia nhu tình và ngoan quyết: Vận mệnh của nàng cùng một người khác gắn bó chặt chẽ sao…… Không nhất thiết phải như vậy…… Nam Cung Quyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngũ Tinh Tây Vực, mâu quang lạnh như băng thoáng hiện lệ quang:“Bổn vương không ngại thử qua Ngũ Tinh trận của các ngươi!” Lạc Mộng Khê, chỉ thuộc về ta!



Nam Cung Quyết vào Thiếu Lâm tự thanh tu đã hơn năm năm, sớm nhìn thấu hết thảy, thanh tâm quả dục, đối với tất cả mọi việc trên thế gian chưa từng có hứng thú quá lớn, nhưng là, khi nghe tới Ngũ Tinh Tây Vực nói Lạc Mộng Khê với hắn không thể đồng thời xuất hiện, trong lòng hắn sinh ra một hồi hoang mang khó hiểu……



Năm người nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mâu quang đều hiện lên một tia ngoan quyết:“Một khi đã như vậy, Lạc vương gia, thứ lỗi!” Trong lúc đang nói, thân hình năm người chợt lóe, nháy mắt đã tới bên cạnh Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, vung chưởng tấn công Nam Cung Quyết……



Nam Cung Quyết không chút hoang mang, bàn tay to khẽ nhấc, một thanh trường kiếm màu bạc sắc bén, tản ra hàn quang thu hút mọi người hiện lên trong tay, cổ tay khẽ lật, trường kiếm chém ra, lấy một tay đỡ sát chiêu của năm người đồng thời Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê bay lên trời, ở trên không trung vẽ ra đường cong duyên dáng, thoát khỏi kiếm trận của năm người, nhẹ nhàng tiếp đất, tay áo màu trắng làm bằng lụa tơ tằm tung bay trong gió, phong hoa tuyệt đại, phong thái như thần.



“Băng Phách!” Nhìn trường kiếm mà Nam Cung Quyết cầm trong tay, Tam Tinh trong Ngũ Tinh Tây Vực kinh hô ra tiếng:



Băng Phách kiếm, Hỏa Hồn đao là hai loại binh khí lợi hại nhất trên đời, rất nhiều nhân vật nổi tiếng, kiếm khách cùng cực cả đời, đi khắp thiên hạ, chỉ vì muốn thấy phong thái của hai binh khí này, nhưng không có người nào được như mong muốn.



Ngũ Tinh Tây Vực bọn hắn sao mà quá may mắn, sinh thời lại gặp được Băng Phách kiếm mà thế nhân tha thiết ước mơ, nhưng Ngũ Tinh Tây Vực bọn hắn cũng thực là bất hạnh, bởi vì kiếm này lại nằm trong tay địch nhân của bọn hắn.



Còn có, Nam Cung Quyết đến tột cùng là đã giấu thanh kiếm ở nơi nào? Vừa rồi khi bọn hắn công kích Nam Cung Quyết, lại không phát hiện trên người hắn có kiếm.



Nam Cung Quyết võ công bí hiểm, cùng với Băng Phách kiếm hắn cầm trong tay làm cho Ngũ Tinh Tây Vực nổi lên ý sợ hãi, nhưng mà tiền bắt người, thật là tai họa, bọn họ đã nhận tiền rồi, nhất định phải hoàn thành việc đã đồng ý với người khác, nếu lâm trận mà chạy trốn, thanh danh sẽ tổn hao rất nhiều, ở trong chốn giang hồ sẽ không còn nơi nào để sống yên ổn, huống chi, quan hệ của bọn hắn với người kia không chỉ là thuê và được thuê đơn thuần.



Ngũ Tinh Tây Vực xốc lại hoàn toàn tinh thần, xuất chiêu nhanh, ngoan, chuẩn, trường kiếm trong tay múa kín không kẽ hở, mượn kiếm trận để giúp đánh bại Nam Cung Quyết, cướp Lạc Mộng Khê.



Nam Cung Quyết khí định thần nhàn*, vừa ôm Lạc Mộng Khê vừa cùng Ngũ Tinh so chiêu vẫn điêu luyện, Ngũ Tinh hợp lực xuất chiêu, nhưng lâu dài vẫn không công kích được, trong lòng nhịn không được mà thầm giật mình: Lạc vương Nam Cung Quyết này võ công cao hơn chúng ta rất nhiều, cho dù đánh đến ba ngày ba đêm, chúng ta cũng không thể cướp Lạc Mộng Khê đi……



(*Khí định thần nhàn: khí tức ổn định, thần sắc thư thái, ý chỉ bạn Tùng chạy như vậy mà sắc mặt vẫn không đổi)



Ánh mắt chạm đến Lạc Mộng Khê đang mê man trong lòng Nam Cung Quyết, trước mắt Ngũ Tinh sáng ngời, trong lòng quyết định chủ ý, trường kiếm trong tay đổi phương hướng, đâm thẳng tới hướng Lạc Mộng Khê đang hôn mê bất tỉnh……



Nam Cung Quyết võ công cao cường, phản ứng cũng cực nhanh, khi Ngũ Tinh vung kiếm đâm hướng Lạc Mộng Khê, hắn đã nhanh chóng xoay người bảo hộ Lạc Mộng Khê, đúng vào lúc này, trong phổi dâng lên một trận đau đớn như bị kim đâm, động tác của Nam Cung Quyết bị chậm một chút, mũi kiếm của Ngũ Tinh đã đâm tới trước mặt Lạc Mộng Khê……



Không kịp suy nghĩ, Nam Cung Quyết đột nhiên xoay người, chỉ nghe “Phập” Một tiếng, trường kiếm đâm vào bả vai Nam Cung Quyết, quần áo màu trắng trong nháy mắt đã bị máu tươi nhuộm hồng một mảng lớn, có vài giọt máu còn rớt trên trán của Lạc Mộng Khê, mùi máu tươi nồng đậm bao quanh chóp mũi……



Nam Cung Quyết biết Ngũ Tinh công kích Lạc Mộng Khê là để dụ hắn mắc câu, thừa dịp khi hắn sơ hở trong phòng bị mà hạ sát hắn, nhưng hắn vẫn là nhịn không được rút chiêu lại bảo hộ Lạc Mộng Khê!



Lạc Mộng Khê đang mê man, thân thể đột nhiên chấn động, bất thình lình mở hai mắt, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia khiếp sợ:“Nam Cung Quyết, ngươi bị thương?” Lạc Mộng Khê vốn định xem thương thế của Nam Cung Quyết một chút, thế nhưng thân thể của nàng suy yếu không một tia khí lực, mà Nam Cung Quyết lại ôm nàng rất chặt, nàng thoát không ra cái ôm của Nam Cung Quyết.



Nam Cung Quyết mỉm cười, đáy mắt luôn luôn thâm thúy, lạnh như băng thế nhưng lại lóe sủng nịch và nhu tình, trả lời sơ sài:“Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi!” Trong lúc đang nói, Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê đột nhiên xoay người, Băng Phách kiếm trong tay nhanh như chớp vung về hướng Ngũ Tinh……



Tuy rằng Ngũ Tinh đã dùng tốc độ nhanh nhất để né tránh, nhưng năm người đều không thể tránh được kiếm khí cường thế của Băng Phách kiếm, ít nhiều đều bị thương……



Sau khi Nhất Tinh đứng vững cước bộ, tay ôm cánh tay máu tươi chảy ròng của mình, giọng điệu trầm trọng:“Nam Cung Quyết, cho dù lần này ngươi giết chúng ta, sẽ vẫn có người tiến đến ……” Lạc Mộng Khê không thuộc về ngươi……



Nam Cung Quyết mâu quang chợt lóe, khi lời của Nhất Tinh còn chưa dứt đã đưa tay điểm huyệt ngủ của Lạc Mộng Khê:“Nói người đứng sau các ngươi là ai, bổn vương có thể suy nghĩ tha cho các ngươi một mạng!” Nam Cung Quyết giọng điệu lạnh như băng, âm trầm, mâu quang thâm thúy thoáng hiện lệ quang.



“Ngũ Tinh Tây Vực chúng ta đều không phải là hạng người ham sống sợ chết, huống chi, đã chịu phó thác của người khác sẽ dốc lòng hoàn thành mọi việc, há lại có đạo lý bán đứng người thuê!” Nếu Ngũ Tinh nói ra người đứng phía sau, vậy bọn họ đã bán đứng người thuê mình, vẫn là……



“Một khi đã như vậy, thì đừng trách bổn vương tâm ngoan thủ lạt!” Nói xong, Nam Cung Quyết mâu quang phát lạnh, Băng Phách kiếm vào vỏ, ôm Lạc Mộng Khê nháy mắt đã bay lên giữa không trung, cổ tay khẽ lật, nội lực cường thế như cơn lốc mãnh liệt, lấy xu thế dời núi lấp biển công kích Ngũ Tinh Tây Vực, làm năm người ý thức được không tốt, khi muốn tránh đi đã không còn kịp nữa rồi……



Sau khi cơn lốc thổi qua, hết thảy lại quay về yên tĩnh, Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng tiếp đất, hai người đứng giữa Ngũ Tinh cầm trường kiếm trong tay đứng xung quanh, vẫn duy trì tư thế ngăn cản cơn lốc, đứng yên lại chỗ bất động, mâu quang khiếp sợ dần dần chuyển thành một mảnh tro tàn……



“Bịch, bịch……” Ngũ Tinh Tây Vực liên tiếp ngã xuống đất, trên người không có bất kỳ vết thương gì, bọn họ chết bởi vì lục phủ ngũ tạng của mình bị nát bét……



“Khụ khụ khụ……” Sau khi xác nhận Ngũ Tinh đã chết, Nam Cung Quyết rất nhanh lấy khăn lụa che miệng ho khan kịch liệt: Trong người hắn có bệnh, lần này vận tất cả công lực, sợ là đã tổn thương đến phế phủ, bệnh tình sẽ đột nhiên nặng thêm, nhưng hắn không hối hận, bởi vì Ngũ Tinh Tây Vực nhất định phải chết, hắn không muốn bất luận kẻ nào tiết lộ hành tung của Lạc Mộng Khê……



Về phần Ngũ Tinh Tây Vực đã nói, người gắn bó chặt chẽ trong vận mệnh với Lạc Mộng Khê, hắn nhất định sẽ tra ra trong thời gian ngắn nhất……



“Nam Cung Quyết……”



“Vương gia……”



Tiếng Bắc Đường Diệp và nhóm thị vệ gấp giọng gọi truyền vào trong tai, Nam Cung Quyết nhẹ nhàng thở ra, vận công bình phục, chân khí trong cơ thể tán loạn ra xung quanh: Hắn trúng Hoa Đào lao, thể chất thiên hàn, mỗi lần cưỡng ép dụng công, chân khí trong cơ thể đều không chịu khống chế mà tán loạn ra xung quanh, cần thời gian rất dài mới có thể bình phục……



Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, lần này hắn cưỡng ép vận công, chân khí trong cơ thể lại không thể khống chế, ngược lại xu thế tán loạn càng ngày càng mạnh:“Phốc!” Nam Cung Quyết khống chế không được, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng, giống như đang là mùa đông, ở trong tuyết trắng điểm vết hồng mai……



“Nam Cung Quyết!” Đứng ở cách đó không xa Bắc Đường Diệp kinh hô một tiếng, rất nhanh chạy tới, trong nháy mắt ý thức của Nam Cung Quyết trở nên mơ hồ, thân thể thon dài của hắn trong phút chốc ngã xuống đất, kiên định phun ra một câu:“Cứu Lạc Mộng Khê trước!”



Tiếng kinh hô của Bắc Đường Diệp và nhóm thị vệ vang lên bên tai, trong nháy mắt đã biến mất vô tung……



“Quyết Nhi…… Quyết Nhi……” Trong mông lung, nghe thấy tiếng gọi quen thuộc vang lên bên tai, Nam Cung Quyết chậm rãi mở mắt, đập vào tầm mắt là khuôn mặt hiền hậu lộ ra từ ái của phương trượng đại sư.



“Sư phó!” Nam Cung Quyết ngồi dậy, mâu quang sắc bén, lạnh như băng lóe lên nồng đậm vui sướng:“Người tới gặp con sao?”



“Quyết Nhi, còn nhớ rõ lúc xuống núi, vi sư đã nói gì với con không?” Phương trượng đại sư trong giọng nói mang theo từ ái, đáp phi sở vấn**.



(**đáp phi sở vấn: Ông nói gà, bà nói vịt)



“Đương nhiên nhớ rõ, người nói mọi việc tùy duyên, tùy tâm!” Ngoài mẫu thân đã mất ra, chỉ có phương trượng đại sư là người đối tốt với hắn nhất, cho nên, lời người nói, Nam Cung Quyết đều ghi nhớ trong lòng.



Phương trượng đại sư gật đầu:“Quyết Nhi, ngươi nhớ kỹ, cho dù làm chuyện gì, đều phải tùy duyên, tùy tâm, tuy rằng ngươi ở Thiếu Lâm tự thanh tu năm năm, sớm đã nhìn thấu mọi việc, thanh tâm quả dục, nhưng mà không cần gây nhiều áp lực cho mình, sau chuyện này ngươi sẽ phát hiện, hạnh phúc cách ngươi cũng không xa……”



Nam Cung Quyết mâu quang thâm thúy hiện lên một tia ý cười chua sót:“Đồ nhi chỉ còn lại thời gian nửa năm, làm sao có thể nói đến hạnh phúc?”



Phương trượng đại sư mỉm cười, mâu quang là một tầng từ ái không thay đổi:“Hết thảy trên thế gian chỉ là một giấc ngủ mê, mọi việc tùy duyên, tùy tâm là được rồi!”



Nam Cung Quyết khẽ lắc đầu, ý cười chua sót trong đáy mắt càng đậm, đang muốn hỏi phương trượng đại sư tại sao lại nói ra những lời ấy, đã phát hiện bốn phía trống rỗng, không còn thấy bóng dáng của phương trượng đại sư:“Sư phó, sư phó……”



“Sư phó!” Nam Cung Quyết kinh hô một tiếng, đột nhiên mở to mắt ngồi dậy, nhìn bài trí quen thuộc trước mắt, Nam Cung Quyết mâu quang chợt hiện: Thì ra ta đang nằm mơ!



“Nam Cung Quyết, ngươi rốt cục đã tỉnh!” Bắc Đường Diệp hai mắt gấu trúc thật to, thở phào một hơi:“Ngươi có biết hay không, ngươi đã ngủ hai ngày hai đêm rồi, nếu ngươi còn không tỉnh, bổn hoàng tử sẽ cân nhắc có nên đưa ngươi đến Dược Vương cốc hay không……”



“Lạc Mộng Khê đâu?” Không để ý tới Bắc Đường Diệp đang trêu chọc, Nam Cung Quyết tìm kiếm Lạc Mộng Khê mọi nơi, hắn rõ ràng nhớ là trước lúc hắn hôn mê, Lạc Mộng Khê đang dựa vào trong ngực hắn!



“Nam Cung Quyết, ngươi thật trọng sắc khinh bạn, vì an nguy của ngươi, bổn hoàng tử ở nơi này trông coi hai ngày hai đêm, sau khi ngươi tỉnh lại một câu cảm ơn cũng không nói, đã vội vã tìm tiểu tình nhân của ngươi rồi……”



Bắc Đường Diệp bất mãn oán giận, nhưng vẫn hơi hất cằm về một phía:“Nàng không có việc gì, đang ngủ ở kia.”



Nam Cung Quyết theo tầm mắt Bắc Đường Diệp nhìn đến, quả nhiên thấy ở nơi khác của bình phong, Lạc Mộng Khê đang ngủ mê mệt trên thạp quý phi, bóng dáng thon dài trong nháy mắt đã đi tới trước mặt, bàn tay to khẽ vuốt cái trán của Lạc Mộng Khê.



“Lúc này có người của Dược Vương cốc, ngươi lo lắng cái gì, Lạc Mộng Khê chính là bị trọng thương, cộng thêm bị nhiễm phong hàn, sau khi châm cứu và uống thuốc, cơ bản đã không còn gây trở ngại lớn.” Bắc Đường Diệp không tiếng động thở dài: “Ngược lại là bệnh tình của ngươi, tăng thêm không ít……” Nếu không lấy võ công của ngươi, làm sao có thể để người khác đâm bị thương ở vai chứ……



“Nếu vết thương của Lạc Mộng Khê nhẹ hơn bổn vương, vì sao bổn vương đã tỉnh mà nàng còn chưa tỉnh?” Đối với bệnh tình của mình, Nam Cung Quyết so với bất kỳ kẻ nào cũng biết rõ hơn……



“Bởi vì Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ của ngươi đang ở bên ngoài tuần tra, không có sự cho phép của ngươi, bổn hoàng tử nào dám bại lộ thế lực ngầm của ngươi cho người khác biết!” Tuy nói ngươi thích Lạc Mộng Khê, nhưng hiện tại hai người các ngươi không phải còn chưa có thành thân sao, nàng coi như là người ngoài……



Bắc Đường Diệp ngáp một cái:“Cho nên, chỉ có thể để Lạc Mộng Khê tạm thời ngủ trước, so với bổn hoàng tử vận khí của nàng còn tốt hơn, bổn hoàng tử tâm thần mệt mỏi, nhưng muốn ngủ cũng chưa được ngủ……”



Nơi này là sơn cốc, Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp, Lạc Mộng Khê đều ở trong lều trại, trên sàn được trải một lớp thảm cao quý, mùa đông đi chân trần trên mặt sàn cũng sẽ không cảm thấy lạnh, trang trí trên vách tường là các loại vật phẩm vô giá, hai thạp quý phi, ngăn cách bởi bình phong, mức độ hoa lệ khoan thai so với phòng trong Vương phủ, Tướng phủ cũng không hề thua kém.



“Đúng rồi, sau khi Lạc Mộng Khê mất tích, Tướng phủ phái rất nhiều thị vệ đi tìm kiếm, rất nhanh sẽ tìm hết toàn bộ kinh thành rồi đến đây, xem ra địa vị của Lạc Mộng Khê ở Tướng phủ đã từ từ cao lên……” Bắc Đường Diệp cảm thán, ánh mắt trêu tức chuyển động qua lại trên người Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê.



“Bắc Đường Diệp, tra được tử sĩ*** kia là do người phương nào phái đến chưa?” Bắc Đường Diệp nếu có thể tìm được bọn họ, chứng minh hắn biết bọn họ bị rơi xuống cốc, đương nhiên sẽ phái người điều tra nguyên nhân bọn hắn rơi xuống cốc.



(***Tử sĩ: Giống kiểu đánh bom liều chết ấy)



Bắc Đường Diệp khẽ lắc đầu: “Tất cả tử sĩ đều bị ngươi giết, muốn tra ra chủ mưu đứng sau bọn họ phải cần thêm thời gian……”



Nam Cung Quyết mâu quang hơi trầm xuống: “Tử sĩ này võ công cao cường, chủ nhân của bọn chúng có thể là phú thương cự giáp, cũng có thể là trọng thần triều đình, người như vậy ở kinh thành chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, huống chi, Lạc Mộng Khê rất ít khi xuất môn, đắc tội người khác cũng có hạn……”



Bắc Đường Diệp gật đầu: “Nói có lý, Nam Cung Quyết, ngươi là đang nghi ngờ Nam Cung Phong, người của chúng ta luôn theo dõi hắn, thời gian gần đây, hắn không có hành động khác thường nào, nhưng mà……” Bắc Đường Diệp muốn nói lại thôi.



“Nhưng mà cái gì?” Nam Cung Quyết lạnh giọng hỏi, thật cẩn thận đem chăn từ ngực của Lạc Mộng Khê kéo lên đến cổ.



“Quốc sư đã trở lại.”



“Phùng Thiên Cương!” Nam Cung Quyết đột nhiên ngừng động tác tay đồng thời cũng nâng mí mắt lên, mâu quang thâm thúy lóe lên tia sắc bén và khó hiểu: “Hắn không phải phụng mệnh trấn thủ ở biên cương sao? Lúc này làm sao có thể trở về kinh thành?”
“Đoán!” Nam Cung Quyết trả lời nhẹ nhàng bâng quơ, ánh mắt thâm thúy càng ngưng càng sâu: Quả nhiên không ngoài dự đoán của bổn vương……



“Tên tử sĩ kia đi Cảnh vương phủ, nhưng mà, Phùng Thiên Cương cũng ở nơi đó.” Diệp Bắc Đường trong mắt lộ ra nghi hoặc:“Lưu Phong nghe lén được Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương nói chuyện, bọn họ phái người ám sát Lạc Mộng Khê, là muốn ngăn cản nàng tham gia Cúc Hoa yến ngày mai.”



“Đây là tại sao?” Lạc Mộng Khê ở Cúc Hoa yến sẽ làm ra chuyện vô cùng bất lợi đối với bọn họ sao?



Diệp Bắc Đường lắc đầu:“Việc này ta cũng không biết, bọn họ chưa nói.”



Ngày mai chính là Cúc Hoa yến, hết thảy đáp án sẽ rõ, bọn họ không cần nóng lòng nhất thời……



Suy nghĩ điều này, Nam Cung Quyết cúi đầu nhìn quyển sách trên tay, không chút để ý hỏi:“Tên tử sĩ còn sống kết cục như thế nào?”



“Đương nhiên là rớt chết!” Diệp Bắc Đường bất cần đời trả lời:“Khi Lưu Phong ra tay, đã tính thời gian rất chuẩn, tên tử sĩ kia sống không quá nửa canh giờ.” Cúc Hoa yến ngày mai, có trò vui để xem rồi!



- – - – - – - -



Hôm sau, trời còn chưa sáng, Lạc Thải Vân đã rời giường, rửa mặt chải đầu, tắm rửa, xông hương, thật cẩn thận mặc sa y màu trắng may bằng đoạn gấm tuyết mua được của Lạc Mộng Khê.



Nói thật, Lạc Thải Vân không thích quần áo màu trắng, cảm thấy rất tầm thường, nhưng Nam Cung Quyết thích màu trắng, vì muốn xứng đôi với Nam Cung Quyết, nàng phải mặc sa y màu trắng để tham gia Cúc Hoa yến.



Khiến nha hoàn vì nàng mà làm ra búi tóc theo đúng khí chất, đeo trang sức quý giá mà nàng thích nhất, cả người dung quang toả sáng.



Dùng chút đồ ăn đơn giản, Lạc Thải Vân đã vội không thể đợi nữa kéo Tam phu nhân đi đến đại sảnh: Bọn họ muốn đến đại sảnh trước, sau đó Lạc Thừa tướng dẫn ra phủ đến hoàng cung.



Trong đầu hiện ra khuôn mặt tuấn tú anh tuấn tuyệt luân của Nam Cung Quyết, lại liên tưởng đến mình sắp trở thành Lạc vương phi, Lạc Thải Vân trong lòng vui sướng không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, trên khuôn mặt nhỏ nhắn được trét một tầng phấn thật dày hiện ra ôn nhu và ngượng ngùng hiếm thấy: Quyết, ta sắp trở thành tân nương của ngươi, ngươi chuẩn bị thú ta đi là vừa……



“Tiểu thư…… Tiểu thư…… Đừng ngủ nữa……” Tiếng gọi của Băng Lam vang lên bên tai, Lạc Mộng Khê không hờn giận mở mắt, nhìn trời đã tờ mờ sáng ngoài cửa sổ, trong lòng khó hiểu:“Chuyện gì gấp như vậy?”



“Tiểu thư, thời gian không còn sớm, người mau rời giường, rửa mặt chải đầu, tắm rửa, đợi lát nữa chúng ta sẽ đến hoàng cung tham gia Cúc Hoa yến……” Băng Lam vừa nói vừa kéo trướng mạn lên.



Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài: Chỉ là tham gia Cúc Hoa yến mà thôi, có tất yếu phải long trọng như thế không?



Trong lòng tuy có chút không muốn, nhưng vì biết rõ chân tướng mọi việc, Lạc Mộng Khê vẫn theo chỉ đạo của Băng Lam, không chút để ý làm xong mọi chuyện, chầm chập ăn xong điểm tâm, tiêu sái đi đến đại sảnh:



Chuyện tối hôm qua tử sĩ tiến đến ám sát nàng, Lạc Mộng Khê đã biết, chuyện tử sĩ bị người giết chết, trong lòng nàng cũng rõ ràng, nhưng càng thêm khó hiểu là: Chẳng lẽ Nam Cung Quyết biết chuyện gì đó mà ta không biết, nếu không, hắn tại sao phải phái người âm thầm bảo hộ ta, xem ra đợi lúc đến hoàng cung, ta phải cẩn thận hỏi hắn một chút……



Việc phát sinh gần đây nhất đều chứng minh rằng: Cúc Hoa yến hôm nay tuyệt đối sẽ không yên bình……



Đại sảnh gần trong gang tấc, khi Lạc Mộng Khê chậm rãi bước vào, nhìn thấy, Lạc Thừa tướng, Đại phu nhân, Tam phu nhân, Lạc Thải Vân sớm đã chờ ở nơi đó đang không kiên nhẫn nâng chén trà.



Sau khi Lạc Mộng Khê đi vào đại sảnh, trong mắt mọi người đều là cả kinh, sau đó lại khôi phục bình thường: Lúc này Lạc Mộng Khê mặc sa y màu lam, mặt mang mạng che đồng sắc với sa y che đi nửa khuôn mặt, theo chuyển động của nàng, mạng che theo gió khẽ bay, dưới mạng che mặt là những đường cong duyên dáng làm cho người ta suy nghĩ miên man.



Một phần mái tóc đen dài, mềm mượt dùng một đôi ngân trâm gài tóc màu lam nhẹ nhàng búi lên, bên khác đội một kiện trang sức ngọc chế, trên trang sức, những sợi tơ theo tóc thả ra sau lưng dài đến hông, trên sợi tơ có gắn vài viên chân trâu nhỏ, vành tai đeo hoa tai minh châu rất xứng với trang sức ngọc chế, theo chuyển động chậm rãi của Lạc Mộng Khê, sợi tơ cùng hạt châu nhỏ hòa lẫn với hoa tai minh châu, làm mọi người ngây ngất nhìn chăm chú……



Hâm mộ, ghen tị, tức giận, đủ loại cảm xúc từng đợt thoáng hiện trong lồng ngực của Lạc Thải Vân, sau khi hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lạc Mộng Khê một cái, Lạc Thải Vân quay đầu đi chỗ khác không hề để ý tới nàng nữa.



Lạc Mộng Khê chậm rãi bước lên phía trước, khóe mắt dư quang không cẩn thận thấy được Lạc Thải Vân nổi giận đùng đùng, buồn bực uống trà: Hôm nay Lạc Thải Vân, rõ ràng dùng tâm để trang điểm, quần áo màu trắng rất phiêu dật, nhưng mặc ở trên người nàng, làm cho người ta có cảm giác quái dị.



Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trét một tầng phấn thật dày, che dấu khuôn mặt nhỏ nhắn vốn khỏe mạnh, trắng giống như người bị bệnh nặng mới khỏi, búi tóc cao quý, phức tạp, cùng áo trắng phiêu dật căn bản không cân xứng, trên búi tóc mang trang sức, mặc dù xinh đẹp, nhưng hình thức đa dạng, giống như là món thập cẩm. Cổ tay, vành tai và trên cổ mang dây chuyền, vòng tay, hoa tai bằng chân trâu, ba thứ này thoạt nhìn rất đồng bộ, nhưng nếu nhìn tổng thể, Lạc Thải Vân trang điểm chẳng ra thể thống gì, quái dị khác thường:



Một người, muốn đem bộ dạng chính mình làm hỏng cũng cần có năng lực, Lạc Mộng Khê nàng không có năng lực lớn như vậy, cho nên, không thể không bội phục loại năng lực này của Lạc Thải Vân……



Tam phu nhân trang điểm nhưng thật ra không tệ, đoan trang nhàn nhã, vì sao không chỉ cho Lạc Thải Vân một chút, nhưng mà, quần áo của Tam phu nhân cũng có khuynh hướng sắc thái diễm lệ, chẳng lẽ hai mẫu tử này không nhìn màu quần áo, cho nên không biết phối hợp như thế nào……



Lạc Mộng Khê đi tới trước mặt Lạc Thừa tướng, Đại phu nhân, Tam phu nhân, dựa theo quy củ Lạc phủ mà đối với các nàng thi lễ. Ánh mắt sắc bén, ngoan độc phóng tới Lạc Mộng Khê, không cần ngẩng đầu Lạc Mộng Khê cũng biết ánh mắt này đến từ Đại phu nhân, nhưng mà, làm cho Lạc Mộng Khê cảm thấy kỳ quái là:



Lạc Tử Quận có thương tích trong người, không thể tham gia Cúc Hoa yến thì có thể hiểu được, nhưng Lạc Tử Hàm tốt như vậy, vì sao cũng không thấy bóng dáng……



Ngay lúc Lạc Mộng Khê âm thầm nghi hoặc, Lạc Thừa tướng thản nhiên mở miệng:“Tử Hàm đi Cảnh vương phủ, cùng Cảnh vương gia đi dự tiệc, mọi người đã đến đông đủ, thời gian cũng không còn sớm, Cúc Hoa yến sắp bắt đầu, đi thôi!”



Mọi người đáp ứng một tiếng, tất cả đều đứng lên, đang muốn đi theo phía sau Lạc Thừa tướng ra cửa, bất thình lình Đại phu nhân vẫn trầm mặc không nói gì đột nhiên mở miệng:“Lão gia, chuyện của Mộng Khê đã định, không nhất thiết phải tham gia Cúc Hoa yến.”



Đại phu nhân nói ra lời này, làm cho mọi người đang muốn cất bước đi trước tất cả đều dừng cước bộ, ánh mắt nghi hoặc đương nhiên là tập trung trên người Đại phu nhân và Lạc Mộng Khê.



Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia ý cười trào phúng: Đại phu nhân, ngươi thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cho đến bây giờ vẫn không quên ngăn cản ta tham gia Cúc Hoa yến, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi được như mong muốn ……



Nhưng mà, Đại phu nhân vừa rồi nói câu kia ‘Chuyện của Mộng Khê đã định’, là có ý gì?



Lạc Thừa tướng hơi cúi đầu suy tư một lát, lại ngẩng đầu nhìn Lạc Mộng Khê thanh lệ thoát tục, làm cho người ta vừa nhìn đã muốn đui mù hai mắt, trong lòng quyết định chủ ý:“Mộng Khê, Cúc Hoa yến hôm nay, ngươi không cần tham gia, ở nhà nghỉ ngơi đi……”



“Lạc Thừa tướng, Mộng Khê tự biết dung mạo xấu xí, tất nhiên không có người thích, lần này tham gia Cúc Hoa yến, không có ý gì khác, thầm nghĩ muốn kết giao vài vị bằng hữu, về sau khi nhàm chán, còn có các bằng hữu nói chuyện phiếm, thuận tiện lại có thêm kiến thức, khi khách có thân phận cao quý đến Tướng phủ, Mộng Khê không đến mức bị luống cuống……”



Lạc Mộng Khê lời nói điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta không đành lòng, nhìn Lạc Thừa tướng thần sắc do dự, Lạc Mộng Khê âm thầm đưa cho Đại phu nhân một ánh mắt cao ngạo, khiêu khích, khiến Đại phu nhân thiếu chút nữa nổi cơn điên.



Lạc Thải Vân mâu quang hơi lóe, trong lòng quyết định chủ ý: “Phụ thân, Đại tỷ nói đúng, tướng mạo của tỷ ấy, người gặp người sợ [ so với quỷ còn dọa người hơn, ai không sợ ] bên người không có bằng hữu [ xấu thành cái dạng này, ai dám làm bằng hữu của nàng chứ, cẩn thận bị lây bệnh quỷ nhan ], càng chưa thấy qua việc đời [ giống ni cô mỗi ngày ở Khê viên buồn tẻ, lại lớn lên xấu như vậy, có quen mặt người khác cũng không muốn thấy ngươi xuất hiện ] phụ thân để cho Đại tỷ tham gia Cúc Hoa yến đi.”[ chỉ sợ, nàng đến Cúc Hoa yến cũng là người gặp người ghét, nàng xấu mặt, ta vui vẻ ]



Đại phu nhân là mẫu thân của Lạc Tử Hàm, Lạc Tử Hàm ỷ vào mình là do chính thất sinh ra, tự cho là thanh cao, căn bản không đem Lạc Thải Vân ta đặt ở trong mắt, hôm nay có thể làm cho Đại phu nhân tức giận, cũng chẳng khác nào là tổn hại đến Lạc Tử Hàm, Lạc Thải Vân nàng rất vui vẻ, rất cao hứng.



Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trét một tầng phấn dày, vẫn không che dấu được đắc ý, không chú ý tới, ánh mắt sắc bén của Đại phu nhân đang âm thầm nhìn nàng, Tam phu nhân biết Lạc Thải Vân gây họa, nhưng nói gì cũng không được, không có khả năng cứu vãn: Chỉ mong Cúc Hoa yến không xảy ra biến cố gì……



“Cám ơn Tứ muội, vẫn là Tứ muội hiểu ta!” Lạc Mộng Khê điềm đạm đáng yêu hướng Lạc Thải Vân nói lời cảm tạ, trong lòng lại âm thầm thở dài: Lạc Thải Vân, ngươi thật đúng là không biết trời cao đất rộng, lại ngang nhiên chống lại ý của Đại phu nhân, Đại phu nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi……



Lạc Thừa tướng lại một phen suy tư: Mộng Khê tuy rằng khí chất xuất trần, nhưng dù sao tướng mạo cũng xấu xí, trong triều vương tôn quý tộc trông mặt mà bắt hình dong đều chiếm đa số, huống chi, Mộng Khê thanh danh đã bị phá hư, người không biết nàng đương nhiên sẽ trách cứ nàng, đến Cúc Hoa yến, hẳn là không ai muốn coi trọng nàng……



Lăng phủ là danh môn vọng tộc, Mộng Khê từ nhỏ sinh sống tại Khê viên, không có ai dạy nàng lễ nghi, lần này vào cung tham gia Cúc Hoa yến, thật ra cũng là cơ hội để nàng mở mang kiến thức, lúc nàng gả vào Lăng phủ, cũng không bị người ta cười nhạo khi dễ……



“Lão gia, thiếp thân nghĩ……”



“Được rồi, không cần nói nữa!” Lạc Thừa tướng không kiên nhẫn khoát tay áo, đánh gãy lời nói của Đại phu nhân:“Bổn tướng chủ ý đã định, Mộng Khê, ngươi liền đi theo tham gia Cúc Hoa yến đi, nhưng mà phải nhớ, đến hoàng cung không thể đi loạn khắp nơi, để tránh người khác nói Tướng phủ ta không có quy củ!”



“Vâng, Thừa tướng!” Lạc Mộng Khê thi lễ, lúc giương mắt nhìn Đại phu nhân, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nồng đậm khiêu khích, Đại phu nhân tức giận tận trời, đáy mắt hàn quang lòe lòe, hận không thể lập tức đem Lạc Mộng Khê bầm thây vạn đoạn, nhưng có đám người Lạc Thừa tướng ở đây lúc này, nàng không thể xuống tay:



Lạc Mộng Khê, ngươi trước đừng đắc ý, chỉ cần Cúc Hoa yến không bắt đầu, cho dù đến hoàng cung, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp giết ngươi……



Đám người Đại phu nhân, Tam phu nhân, Lạc Mộng Khê, Lạc Thải Vân theo chỉ dẫn của Lạc Thừa tướng ngồi trên xe ngựa, đoàn người chậm rãi hướng đến hoàng cung, trên đường, Lạc Mộng Khê rõ ràng cảm giác được có người đến ám sát nàng, gây trở ngại cho rất nhiều thị vệ phủ Thừa tướng, cùng với người âm thầm bảo hộ cho nàng không có xuống tay.



Lạc Mộng Khê tuyết mâu híp lại: Đại phu nhân thông minh như vậy, lại biết năng lực của thị vệ trong Tướng phủ, tuyệt đối sẽ không phái người ám sát trên đường, chẳng lẽ người chủ mưu đứng sau đám tử sĩ này là người khác, ngoại trừ Đại phu nhân vẫn còn có người không muốn để ta tham gia Cúc Hoa yến, ở Cúc Hoa yến, đến tột cùng sẽ phát sinh chuyện gì……



Ngay lúc Lạc Mộng Khê âm thầm đoán một ít khả năng, xe ngựa vững bước đi trước đột nhiên ngừng lại, ngoài xe truyền đến tiếng bẩm báo cung kính của xa phu:“Đại tiểu thư, đã đến hoàng cung!”



Lạc Mộng Khê nhàn nhạt trả lời một tiếng, Băng Lam rất nhanh kéo màn xe đi ra ngoài, khẽ giúp Lạc Mộng Khê xuống xe ngựa: Lạc Mộng Khê võ công cao cường, căn bản không cần Băng Lam giúp, nhưng mà, ở đây nhiều người, nàng lại là tiểu thư Tướng phủ, dù sao cũng phải thuận theo ý của Lạc Thừa tướng, khoe khoang lễ nghi cao quý của phủ Thừa tướng một chút……



“Phụ thân!” Tiếng gọi quen thuộc, vui vẻ truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống: Không thể tưởng tượng được Lạc Tử Hàm lại đến sớm như vậy, nàng ở cùng một chỗ với Nam Cung Phong, nếu nàng đã đến đây, nói vậy Nam Cung Phong cũng đã đến.



“Cảnh vương gia!”



“Lạc Thừa tướng!”



Tiếng chào nhau khách sáo của Nam Cung Phong và Lạc Thừa tướng truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lại: Nam Cung Phong một thân áo choàng màu đỏ tía, đầu đội tử ngọc quan, phong thần tuấn lãng, tao nhã rộng lượng, lễ phép chào hỏi nhóm bách quan xung quanh hắn, trên khuôn mặt anh tuấn thủy chung mang theo ý cười lễ phép.



Đứng ở bên cạnh Nam Cung Phong là Lạc Tử Hàm, sa y bằng lụa tơ tằm màu thiên tử, bên hông rũ xuống một dây kết màu trắng viền được nạm vàng, đầu đội trang sức vàng ròng hoa lệ, hoa tai tương xứng, dài tới bả vai, trên hoa tai được khảm một viên Hồng Ngọc, ánh mặt trời chiếu xuống lòe lòe sáng lên.



Lạc Tử Hàm trang điểm cũng không tầm thường, ngược lại, dung nhan tuyệt mỹ, cùng với khí chất cao quý, cả người xinh đẹp.



Xa xa nhìn lại, Nam Cung Phong và Lạc Tử Hàm như là mặc quần áo tình lữ, hai người khí chất cao quý, một người tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, tướng mạo anh tuấn, một người xinh đẹp dịu dàng, lương thiện hiểu biết, đứng chung một chỗ, cũng rất xứng đôi.



Đại phu nhân, Tam phu nhân, Lạc Thải Vân đương nhiên cũng là tìm các phu nhân, chi nữ quan lớn thân quen với mình tán gẫu không ngừng vô cùng náo nhiệt, không ai để ý tới Lạc Mộng Khê đứng trong đám người thu ánh mắt lại trầm tư……



“Lạc vương gia đến!” Không biết là ai hô một câu, tất cả mọi người đều tạm dừng nói chuyện với nhau, tất cả ánh mắt ái mộ, chờ mong, nghi hoặc đều nhìn cùng một hướng.



Lạc Mộng Khê trong phút chốc hoàn hồn, theo ánh mắt mọi người nhìn lại, cách đó không xa, một chiếc xe ngựa hoa lệ ngừng lại, màn xe xốc lên, nam tử dáng người thon dài, quần áo màu trắng tao nhã xuống xe ngựa, chậm rãi đi tới hướng mọi người……