Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 961 : Phải nói lời giữ lời

Ngày đăng: 22:35 13/05/20


"Cô nhỏ, ông cậu tức giận bỏ đi rồi, cô thật sự không đi xem một chút sao?” Trần Tiểu Bích hỏi vấn đề này thực sự là làm khó dễ người ta, Trần Nhạc Nhung lại dũng cảm đứng ra nói sang chuyện khác vì Quyền Nam Dương.



Cô vẫn luôn như vậy, vì không muốn người nhà của mình làm khó dễ anh, vì không muốn anh phải nhận một chút oan ức nào, mà luôn đứng chắn ở trước mặt anh.



Trong lòng Quyền Nam Dương ấm áp, bàn tay đang nắm tay cô không khỏi gia tăng sức mạnh, dịu dàng nở nụ cười với cô: "Nhung, đừng lo lắng."



Trần Nhạc Nhung chính là đang lo lắng: "Anh Liệt, em..."



Anh lấy ngón tay cái đè lên môi của Trần Nhạc Nhung môi, ngăn cản lại những lời cô muốn nói ra, lại nhìn về phía Trần Tiểu Bích, cười yếu ớt nói: "Vị trí Tổng Thống nước A này đối với cháu mà nói tất nhiên là quan trọng, nhưng những cái đó mà đem so với Nhạc Nhung thì một phần trăm cũng không sánh bằng.”



Vị trí Tổng Thống nước A này là anh đã trải qua bao nhiêu gian khổ mới chiếm được, có thể nói là tác phẩm đắc ý nhất trong con đường sự nghiệp của anh.



Có rất nhiều người cố gắng mấy đời cũng không đạt được đến độ cao này của anh, cho nên tất nhiên sẽ có nhiều người cho rằng, vị trí này là thứ mà đời này anh không thể mất đi.



Nhưng đối với anh mà nói, vị trí này so với Trần Nhạc Nhung, thật sự là không đáng giá để nhắc tới.



Bởi vì anh biết, chỉ cần Trần Nhạc Nhung luôn ở bên cạnh anh, thì sẽ không có người nào, không có chuyện gì có thể quật ngã được anh... Mà chỉ cần anh không ngã xuống, thì một cái vị trí tổng thống có là gì, hai hay ba cái anh cũng có khả năng đạt được.



Trần Tiểu Bích rất hài lòng với câu trả lời của Quyền Nam Dương, chẳng qua cô cũng sẽ không chỉ vì nghe được hai ba câu nói êm tai liền giơ tay đầu hàng với anh.



Cô nhìn Quyền Nam Dương đánh giá một lúc, nói tiếp: "Lời êm tai ai mà chẳng nói được, nhưng mà có tới bảy mươi, tám mươi phần trăm người đều là nói ra được nhưng lại không làm được. Tôi thật không biết ngài Quyền đây sẽ là loại người nào?"




"Ha..." Trần Nhạc Nhung đắc ý hừ một tiếng.



"Chị yêu, chị là chị gái tốt nhất!" Có câu nói, đại trượng phu co được dãn được, tuy rằng tuổi tác của cậu có hơi nhỏ, nhưng mà cậu bé cũng co được dãn được.



Chỉ cần không để cậu nhóc và cái tên Trần Dận Triển kia của nhà họ Trần ở riêng hai đứa với nhau, đừng bảo là cậu bé phải gọi Trần Nhạc Nhung là chị gái, kể cả có bảo cậu bé quỳ xuống gọi chị, cậu bé cũng đồng ý.



Chiến Lý Mặc vô cùng vô cùng không muốn cùng với cái tên Trần Dận Triển không thích nói chuyện kia cùng nhau ngày ngày trải qua những ngày cô đơn lạnh lẽo đâu!!



"Thế này còn tạm được." Trần Nhạc Nhung sờ sờ đầu cậu bé, lại bắt gặp một ánh mắt khinh thường của cậu, dù sao thì đầu của bé trai cũng không phải là ai cũng có thể tùy tiện sờ loạn, đặc biệt là không thể để cho con gái sờ loạn.



Bữa cơm chính thức của Quyền Nam Dương và nhà họ Trần tuy rằng trải qua một trận cãi nhau ồn ào náo nhiệt, nhưng mà anh không chỉ không cảm thấy không vui, mà ngược lại, anh cảm thấy mọi người đều coi anh thành người trong nhà cho nên mới như vậy.



Ngay cả thái độ của tên nhóc Chiến Lý Mặc này đối với anh cũng đã khá hơn một chút, còn đẩy anh một cái, mở rộng hai tay ra nói với anh: “Anh Quyền, anh có thể ôm em một cái không?"



"Đương nhiên có thể!" Quyền Nam Dương đây là mong còn không được, có thể nhận được sự yêu thích của người bạn nhỏ, đối với anh mà nói đó là một cảm giác rất ấm áp, ấm áp đến tận đáy lòng.



"Anh Quyền, có phải anh sẽ lừa gạt chị ấy đi mất hay không?” Chiến Lý Mặc ở bên tai của anh nhỏ giọng nói, "Tuy rằng chị ấy luôn bắt nạt em, có đôi khi em cũng không quá thích chị ấy, nhưng mà nếu như sau không được gặp chị ấy nhiều nữa, em sẽ rất buồn.”



"Anh sẽ không lừa chị ấy đi đâu.” Quyền Nam Dương nhẹ nhàng nở nụ cười, lại nói, “Ngày mà anh có thể cưới được chị của em, không phải là anh đang cướp chị của em đi đâu, mà là sẽ có thêm một người giống như người nhà của em yêu thương chị ấy.”