Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1124 :

Ngày đăng: 13:44 30/04/20


Vu Tiểu Uyển nhớ lại nội dung mình vừa trao đổi với Thẩm Duệ, ánh mắt cô bé hơi thất thần, tuy Thẩm Duệ không thừa nhận, nhưng Vu Tiểu Uyển cảm thấy người đó chính là Hoàng tử Joel.



Bởi vì ánh mắt Hoàng tử Joel nhìn người khác, và ánh mắt khi nhìn Thẩm Hà khác hoàn toàn.



Thích một người, có lẽ ánh mắt sẽ khác hẳn.



Khi nhìn thấy người đó, ánh mắt sẽ sáng lên, với lại trong mắt chỉ có mỗi người đó.



Đúng vậy.



Trong ánh mắt chỉ có mỗi người đó.



Trái tim của Vu Tiểu Uyển, bắt đầu hơi rung lên một chút.



Lúc mình nhìn Thẩm Duệ, hình như cũng có cảm giác như vậy rồi.



Không được không được, tuyệt đối không được



Tuyệt đối không thể thích Thẩm Duệ!



Tuyệt đối không thể gây phiền phức cho Hoàng Thất và mẫu thân!



Thẩm Hà thấy Vu Tiểu Uyển đột nhiên ngẩn ngơ, không kìm nổi dơ ngón tay ra đưa đi đưa lại trước mặt bạn: “Tiểu Uyển, cậu đang nghĩ gì đấy? Sao dạo này rất hay thấy cậu thất thần vậy? Có phải cậu đang đau đầu vì hôn ước với Eddie không? Nếu không, để tớ đi xin Daddy và Mami, để họ trao đổi với Hoàng thất bên cậu? Tuy sản nghiệp của Hạ gia ở nước cậu không nhiều, nhưng sức ảnh hưởng của Daddy và Mami tớ trên Quốc tế không nhỏ, để họ trao đổi qua cũng được đấy. Như vậy bạn khỏi cần lo lắng rồi.”



“Không được!” Vu Tiểu Uyển lập tức mở lời từ chối: “Tiểu Hà, không được đâu! Những chuyện này, không thể làm phiền đến Hạ Tổng và Chủ tịch hội đồng quản trị!”



Thẩm Hà bĩu môi nói: “Lần nào cũng như vậy. Lần nào tớ định giúp cậu, cũng không cho! Nhưng mà, tớ lại không thích cậu đau lòng buồn bã vì những chuyện này.”



“Tiểu Hà, ngoan, đừng lấy những chuyện này làm phiền họ.” Thật ra trong lòng Vu Tiểu Uyển còn một câu nói chưa nói ra, nếu Thẩm Duệ thật sự không có ý với mình, tất cả đều là tâm tư của riêng một mình mình, vậy thì hà tất phải thế nữa?



Nghe Vu Tiểu Uyển nói vậy, Thẩm Hà đành thở dài một cái, không nói một lời nào.



Đúng lúc này, những người bạn học khác cũng lần lượt đến.



Mọi người đều là bạn học cùng nhau, nên có rất nhiều chủ đề chung, vì vậy đã túm năm tụm ba vào nói chuyện với nhau.
Mình đến đây cũng là vì Thẩm Hà.



Ừ, thôi vậy, nể mặt Thẩm Hà hôm nay xinh như vậy, không so đo tính toán những chuyện này với cậu ta nữa.



Tuy Thẩm Duệ và Hoàng tử Joel vô tình lấy mất ánh hào quang của chủ nhân, nhưng họ vẫn rất có phong độ quý ông.



Vì vậy, Eddie cũng coi như là miễn cưỡng lấy lại khí thế của bản thân, thuận lợi mở màn bữa tiệc.



Sân khấu múa mở ra, Eddie chủ động tìm đến Thẩm Hà, mời Thẩm Hà cùng nhảy một bài.



Thẩm Hà cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng cô bé không rụt rè, cứ thế thoải mái lên nhảy cùng Eddie.



Giữa sân khấu múa, hình ảnh quay vòng tròn của Tiểu Hà thật sự đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt khỏi.



Thẩm Hà đã tập luyện rất nhiều điệu nhảy từ khi còn rất nhỏ, vì vậy, bất luận là điệu nhảy nào cô bé đều rất điêu luyện, nhảy rất tốt.



Nhảy xong một bài, cô bé đã nhận được rất nhiều tiếng vỗ tay của mọi người.



“Tối nay em rất đẹp.” Tư Nhiên không kìm nổi nói với Thẩm Hà, mắt nhìn thẳng vào chiếc vương miện đó, ánh mắt không khỏi tối sầm xuống, so với Hoàng tử Joel mình vẫn kém hơn một bậc, đúng không?



Nhưng, mình tuyệt đối không dễ dàng nhận thua đâu!



“Cảm ơn, anh Tiểu Nhiên, có phải hôm nay anh có chút không vui không?” Thẩm Hà nghiêng đầu nhìn Tư Nhiên: “Tối nay có vẻ như anh có rất nhiều tâm sự.”



“Không có đâu. Sao lại có chứ?” Tư Nhiên lập tức phủ nhận: “Chỉ là anh đang nghĩ, sinh nhật em, tổ chức cho em như thế nào thôi.”



“Chuyện đó, có người khác lo rồi.” Thẩm Hà cười hi hi nói: “Ông bà nội đã chuẩn bị rất sớm rồi, năm ngoái đã bắt đầu chuẩn bị rồi, cũng đã chuẩn bị được nửa năm rồi. Anh Tiểu Nhiên, có phải anh có tâm sự khác không? Nếu có rắc rối gì, thì nói với em nhé! Nếu Mai gia vẫn còn tìm anh kiếm chuyện, em sẽ giúp anh xử lý họ!”



Tư Nhiên lập tức cười lên: “Mai gia! Họ sớm đã trở thành con hổ không có răng rồi, đã không còn đáng lo nữa rồi. Nhưng mà, mấy hôm nay thật sự có chút rắc rối nhỏ.”



Thẩm Hà nhìn Tư Nhiên rất ngạc nhiên: “rắc rối gì vậy?’



“Ừ, ông bố trên y học của anh, hình như là ốm rồi, nhờ người chuyển lời tới anh, muốn anh về một chuyến.” Tư Nhiên trả lời nói: “Anh không muốn về đấy.”