Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1350 :
Ngày đăng: 13:47 30/04/20
“Ha ha, tại sao tôi phải nói rõ chứ?” Farina trả lời một cách châm biếm: “Cô thật sự coi tôi là một đứa trẻ, muốn lừa gạt thế nào thì lừa sao? Được thôi, Fanny, cô khoe khoang nhiều năm như thế, nên biết thỏa mãn rồi. Về phần dự tính của ông nội trong tương lại, đó là chuyện của ông ấy, tôi không can thiệp. Nhưng cái đáng thuộc về tôi, tôi sẽ không dễ dàng buông tay đâu. Nếu cô có thời gian mà ngồi đó cảnh cáo tôi, không bằng đi đến trước mặt ông nội làm đứa cháu gái ngoan, lấy lòng ông ấy, khiến ông ấy để hết lại tài sản cho cô đi. Nếu không có chuyện gì khác, vậy tôi cúp máy trước đây. Tôi còn rất nhiều việc phải làm, không giống như cô, từ nhỏ đến lớn đều được người nhà cơm bưng nước rót, trở thành nữ thần tiêu biểu của quốc gia, tôi còn phải dựa vào hai bàn tay để kiếm tiền.”
Nói xong, Farina không chút khách khí mà cúp điện thoại, hoàn toàn không để ý đến Fanny phía bên kia đang tức giận mà giẫm chân.
Liên quan gì đến cô?
Nước Y và Việt Nam không giống nhau.
Ở Việt Nam, hiếu đạo là điều vô cùng quan trọng.
Nếu một người bất hiếu, vậy toàn bộ người này đều đổ nát cả rồi.
Có thể nói, hiếu thuận là một tiêu chuẩn đánh giá rất quan trọng.
Vì thế, quá trình gian khổ để đến với nhau năm đó của Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất, trong đó phần lớn nguyên nhân là do cái chữ hiếu đạo này.
Mà nước Y hoàn toàn không giống vậy.
Ở đất nước này hoàn toàn không có cái khái niệm ấy.
Cha mẹ đối với con cái phải có trách nhiệm và nghĩa vụ nuôi nấng, nhưng con cái đối với cha mẹ lại không có nghĩa vụ và trách nhiệm phụng dưỡng.
Bởi vì người của quốc gia này, đều là do quốc gia phụng dưỡng tuổi già.
Chỉ cần đến một độ tuổi nhất định, toàn bộ các vấn đề như chăm sóc tuổi già, điều trị,..đều là do quốc gia phụ trách.
Nếu sau này có bại liệt nằm trên giường, thì từng khu cũng điều người đến tiến hành chăm sóc.
Vì thế tình thân ở quốc gia này, trái ngược mà nói, bạc nhược hơn nhiều so với Trung Quốc.
Hơn nữa người của quốc gia này, cũng không dùng chữ hiếu để áp chế lên người trẻ.
Vì thế, người của quốc gia này khá là tự do, nhưng tình cảm giữa người với người cũng tương đối lạnh nhạt.
Farina yêu mến bố mẹ mình, nhưng đối với ông nội kia thì lại không có bất kỳ tình cảm gì. Nếu đã không có tình cảm, cô cũng không cần thiết phải đi tìm sự coi trọng.
Bởi vì, Tư Nhiên trước kia cũng rất đẹp trai rồi.
“Chúng ta đi đâu đây?” Tiểu Cát tự nhiên mà hỏi như vậy.
Trước đây, cô cũng hỏi như vậy.
Tư Nhiên ý tứ sâu xa nhìn Tiểu Cát một cái, mở miệng trả lời: “Hôm nay đưa em đến một nơi đặc biệt.”
Tiểu Cát sững sờ: “Hả? Đặc biệt?”
Tư Nhiên mở cửa xe cho Tiểu Cát, nói: “Đưa em đi đến nơi mà hồi nhỏ anh đã từng đi.”
Tiểu Cát tuy rất sững sờ, nhưng cũng ngoan ngoãn bước lên xe.
Cho dù Tư Nhiên đưa cô đến nơi nào, cô cũng ngoan ngoãn đi theo.
Cho dù nơi đó là địa ngục, cô cũng không chút do dự mà đi theo.
Khóe miệng Tư Nhiên nhếch lên, quay người đi sang vị trí lái, đóng cửa xe, dẫm chân ga liền phóng ra ngoài.
Tư Nhiên đưa Tiểu Cát đến thành phố M.
Dừng xe lại trên một con hẻm rất rất nhỏ.
Tiểu Cát kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, quay đầu nhìn Tư Nhiên một cách khó hiểu.
Tư Nhiên giải thích: “Xuất thân của mẹ anh cũng rất phức tạp. Lúc bà ấy còn rất nhỏ, ba mẹ đã bị tai nạn giao thông mà qua đời. Vì thế, anh không có ông ngoại, bà ngoại. Mẹ anh sống nhờ ở nhà của chú, chịu đủ loại hành hạ, sau này dựa vào việc tự học, tìm ra chứng cứ, tống chú vào trại giam, cũng bởi vậy mà đắc tội với những người khác trong nhà, vì thế, mẹ anh hiện tại coi như hoàn toàn cắt đứt quan hệ với người nhà trước kia. Nơi này là nơi mẹ anh ở sau khi tốt nghiệp đại học, cũng là nơi mà anh ra đời.”
Tiểu Cát lúc này mới quay đầu lại tiếp tục nhìn nhìn con hẻm nhỏ đã cực kỳ cũ nát.
Tư Nhiên xuống xe, Tiểu Cát cũng xuống xe theo, cũng cậu bước vào phía trong.
“Thời gian bọn anh ở đây không phải lâu lắm. Bởi vì mẹ anh phải thường xuyên trốn tránh sự truy đuổi của người nhà họ Mai. Nhà họ Mai lúc đó không muốn anh ra đời. Vì thế, bọn họ ép mẹ anh phá thai. Nhưng mẹ anh không đồng ý, vì thế ngày ngày trốn đông trốn tây để tránh người nhà họ Mai.” Tư Nhiên đứng ở một cái sân rất nhỏ, nói với Tiểu Cát: “Ký ức của anh về nơi này đã rất mơ hồ. Có điều, mẹ anh nói ở đây, vậy chắc không sai rồi. Sau khi anh ra đời, anh và mẹ phải sống những ngày tháng rất khó khăn, khó khăn đến nỗi dường như không có cách nào để tiếp tục sống tiếp.”