Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1351 :

Ngày đăng: 13:47 30/04/20


“Lúc đó nghèo tới mức nào chứ? Một ngày mẹ anh làm vài công việc, nhưng không có việc nào là làm lâu dài được, bởi vì bà còn phải lo chăm sóc cho anh.” Tư Nhiên tiếp tục cảm khái: “Cho đến khi năm tuổi, anh đã tới lúc phải đi học, rốt cuộc mẹ cũng phải cầu xin ngài Thẩm Tứ - ba của anh bây giờ, xin ông ấy giải quyết vấn đề hộ khẩu và vấn đề đi học trước mắt của anh.”



Nghe tới đó, Tiểu Cát không nhịn được, cô bước tới cầm lấy ngón tay của Tư Nhiên, nói nhỏ giọng: “Nhiên, không ngờ lúc nhỏ anh cũng phải khổ cực như vậy.”



Tư Nhiên không từ chối Tiểu Cát, ngược lại còn đưa tay nắm lấy ngón tay của Tiểu Cát, nói: “Đúng vậy, lúc nhỏ rất khổ cực. Chắc em còn không biết, đi học ở đây cần có hộ khẩu và nhà, nếu không có hộ khẩu, sẽ không có tư cách đi học. Nếu như không có nhà, thì ngay cả nhà trẻ tư nhân cũng không được học. Vậy nên kiến thức vỡ lòng của anh là do mẹ anh dạy. Ban ngày bà ấy phải đi làm, buổi tối còn phải dạy chữ cho anh. Lúc bà ấy đi làm, anh sẽ ở nhà chờ bà về, anh cứ thế ngồi trước cửa sổ chờ bà ấy về.”



Tưởng tượng ra cảnh tượng đó, trái tim Tiểu Cát quặn đau.



Cô thật đau lòng cho Tư Nhiên lúc đó!



Mặc dù lúc nhỏ, chính bản thân cô cũng không khá hơn là bao.



Tư Nhiên tiếp tục nói: “Về sau, ngài Thẩm Tứ - ba của anh bây giờ đã giải quyết vấn đề hộ khẩu của anh, quản lí cũng giải quyết vấn đề công việc của mẹ anh. Cuộc sống của gia đình anh đi vào quỹ đạo kể từ đó.”



Tiểu Cát ngoan ngoãn đi theo anh lên xe, cô nhìn Tư Nhiên thuần thục đánh lái rời khỏi đó.



Tư Nhiên kể lại một số chuyện lúc nhỏ một cách bình tĩnh, Tiểu Cát lẳng lặng lắng nghe.



Những chuyện này trước kia cô cũng từng được nghe thấy một hai, nhưng chưa từng thấy Tư Nhiên chủ động nhắc tới.



Vậy mà hôm nay Tư Nhiên lại chủ động nhắc tới, còn kể hết một lượt ra.



Phảng phất như Tư Nhiên đang nhớ lại nửa đời trước của mình.



Những nỗi chua cay đó đã dung nhập vào trong sinh mệnh của anh, không thể xóa nhòa được.



Tư Nhiên cứ thế đưa Tiểu Cát đi, vừa đi vừa nhớ lại, kể chuyện suốt một con đường.



Tiểu Cát mở một lon nước để Tư Nhiên uống cho trơn họng. Nhìn thấy được sự quan tâm của cô, Tư Nhiên càng thêm dịu dàng.



Một ngày trôi qua rất nhanh.



Đi hết nơi cuối cùng, Tư Nhiên dẫn Tiểu Cát tới một quảng trường nhỏ bên bờ biển.
Giấy phút ấy, anh bỗng nhìn thấy em.



Xuân ấm hoa nở, mang đi cái lạnh của mùa đông.



Gió nhẹ mang tới một tình yêu bất ngờ.



Chim hót líu lo kéo khoảng cách của chúng ta lại gần nhau.



Giây phút ấy, anh bỗng nhiên yêu em.



Hãy nghe anh nói.



Nắm tay đi với anh.



Tạo ra một cuộc sống hạnh phúc.



Ngày hôm qua em để lỡ



Ngày mai em sẽ hối tiếc



Hôm nay lấy anh được không.



Tới khi thấy rõ được mọi người, Tiểu Cát vui mừng kêu lên: “Sao lại là mọi người?”



Đúng vậy, những người tới đây đều là người nhà và những người trong đoàn đội.



Tất cả đều đang chúc phúc cho bọn họ.



Tư Nhiên mỉm cười nhìn Tiểu Cát: “Tiểu Cát, anh quỳ lâu lắm rồi!”



Lúc này Tiểu Cát mới lấy lại tinh thần, mắt cô rưng rưng lệ, gật đầu thật mạnh: “Em đồng ý!”