Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1359 :
Ngày đăng: 13:47 30/04/20
Vy Vy không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn lấy Văn Gian Thanh.
Văn Gian Thanh từ từ đưa tay lên, muốn đi vuốt ve khuôn mặt của Vy Vy.
Vy Vy vừa nghiêng đầu, nhưng lại bỏ lỡ qua ngón tay của Văn Gian Thanh.
"Có mấy lời nói vẫn là không nên nói đi." Vy Vy khẽ giọng nói: "Biết rõ là cậu rất tốt, tớ yên tâm rồi."
"Tớ không tốt." Văn Gian Thanh mở miệng trả lời: "Làm sao lại tốt? Dây chuyền mà tớ tặng cho cậu, cậu không có mang đi, nói đi là đi, điện thoại cũng không gọi được nữa. Tớ biết là cậu đang trốn tránh tớ, thế nhưng là tớ không biết, cậu là vì cái gì mà tránh né tớ. Là vì tớ không đủ tốt? Là vì tớ đã từng thích qua người khác? Hay là bởi vì tớ chỉ là một đại thiếu gia, không có thực nghiệp của chính mình, không có có năng lực của mình khiến cậu yên tâm thản nhiên mà chấp nhập tớ."
"Không phải đấy!" Vy Vy một hơi cắt ngang qua lời nói của Văn Gian Thanh, ánh mắt hơi bối rối mà trả lời: "Đừng hỏi nữa! Cái gì cũng đừng hỏi, chúng ta có lẽ còn có thể giả bộ như cái gì cũng chưa từng có xảy ra, còn có thể làm bạn bè! Cậu một khi đã biết được chân tướng sự thật, cậu chỉ sẽ cảm thấy nhìn tớ một cái cũng cảm thấy buồn nôn! Văn Gian Thanh, chúng ta... vẫn là đừng nói những thứ này nữa! Nếu như cậu cảm thấy tớ ở chỗ này, sẽ khiến mất tự nhiên mà nói, vậy tớ đi! Tớ sẽ ngay bây giờ đi đặt vé máy bay rời khỏi..."
Văn Gian Thanh một phát chống ở trên cửa, trực tiếp đối với Vy Vy làm một cái Kabedon, khóe mắt vừa nhấc lên, đáy mắt mờ mờ ảo ảo mang theo một chút ý lạnh: "Đi? Cậu lại muốn đi? Vừa mới gặp mặt thì lại muốn đi? Lần trước, cậu không nói một lời nào thì rời đi. Tớ vốn là muốn tới tìm cậu đấy, thế nhưng là chị của tớ cho tớ một cái tát. Chị của tớ nói, tớ có thể đi tìm cậu, nhưng mà điều kiện trước tiên là tớ phải có tư cách của mình đến tìm cậu! Tớ còn chưa kịp đi tìm cậu, cậu thì đã xuất hiện rồi. Thế nhưng là cậu cảm thấy lần này tớ lại sẽ không duyên cớ mà thả cậu rời đi sao? Vy Vy, tớ mặc kệ cậu đến cùng đang gạt tớ chuyện gì, nhưng mà lúc này đây, cậu không thể lại xoay người rời đi mất đấy!"
"Tớ..." Vy Vy bối rối một hồi, cô không biết nên nói cái gì cho phải rồi.
"Tớ mặc kệ cậu là bởi vì nguyên nhân gì mà rời khỏi, tớ lần trước không có đi tìm cậu. Nhưng mà lần này đây, cậu nếu như xuất hiện ở trước mặt của tớ rồi, tớ thì sẽ cũng không cho cậu đơn giản mà rời đi đấy! Lần trước tớ đáp ứng chị của tớ không có đi tìm cậu, lần này đây, không ai có thể ngăn lại tớ! Vy Vy, cậu cảm thấy cậu có thể trốn đi nơi nào đây? Tớ chỉ muốn đi tìm một người, thì tuyệt đối không có lý lẽ nào mà tìm không được đấy! Cậu hôm nay cũng nhìn thấy đấy, gia tộc của chúng tớ khổng lồ đến cỡ nào! Tình báo của tớ không đủ, tớ sẽ vận dụng tình báo khác! Chỉ cần tớ mở miệng, cha nuôi thì cũng sẽ không cự tuyệt!" Văn Gian Thanh rất nghiêm túc đối với Vy Vy nói: "Tớ không tin cậu có thể trốn đến chân trời góc biển! Đây là số phận, cậu thì phải cam chịu số phận! Ông trời lại lần nữa đem cậu đưa đến bên cạnh của tớ, đây chính là chứng minh duyên phận giữa chúng ta chưa có hết, nếu như duyên phận chưa có hết, lần này tớ sẽ không buông tay ra nữa!"
Vy Vy dù là đã trải qua không ít chuyện, đối mặt với lời tuyên ngôn bá đạo như vậy của Văn Gian Thanh, vẫn là có chút luống cuống: "Cậu muốn làm cái gì?"
Vy Vy bây giờ mới hoàn toàn hiểu rõ được tính tình của Văn Gian Thanh, cũng hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ lén lúc rời khỏi rồi.
Văn Gian Thanh chỉ sợ là thật sự nói được thì làm được đấy!
Bởi như vậy, Vy Vy ngược lại là thản nhiên rất nhiều.
Chỉ cần Văn Gian Thanh biết được chuyện đã xảy ra vào lúc ấy, có lẽ chính bản thân anh ấy cũng sẽ từ bỏ rồi chăng?
Chỉ cần anh ấy biết được, lúc ấy Vy Vy xuất hiện cũng không phải là trùng hợp, mà là cố ý sắp đặt đấy, hơn nữa mục đích chính là vì để cho Văn Gian Thanh chuyển dời sức chú ý cùng phương hướng đấy.
Có lẽ anh ấy cũng sẽ không dây dưa như vậy nữa chăng?
Nghĩ đến một điểm này, Vy Vy gật gật đầu nói: "Được, tớ sẽ không chạy trốn. Mặc kệ thái độ của cậu đối với tớ sau khi biết được chân tướng sự thật là như thế nào, tớ cũng sẽ không chạy trốn. Trừ phi, cậu kêu tớ rời khỏi!"
Văn Gian Thanh nghe được câu cam đoan này của Vy Vy, cuối cùng cũng nở nụ cười.
Trong một căn phòng khác, Hạ Thẩm Châu đã không thể chờ đợi được cho Thẩm Hà gọi qua một cuộc điện thoại: "Chị, hỏi chị một chuyện này a! Chị có quen biết một người cô gái tên là Vy Vy không?"