Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1393 :

Ngày đăng: 13:47 30/04/20


Lão tứ khuyên can: “Được rồi được rồi, đâu phải mối thù lớn lao gì đâu. Mọi người đều là bạn học với nhau, đừng làm lớn chuyện quá!”



“Nè nè nè, lão tứ, tao đã mời mày ăn cơm đó nha, sao mày cứ nói giùm người ngoài hoài vậy?” Đặng Khắc Kỳ chợt không vui nói: “Nếu mày cảm thấy họ tốt, thì mày chơi chung với họ đi. Đừng chơi chung với tụi tao!”



Vừa dứt lời, thì hai người khác cũng nói: “Đúng đó lão tứ, sao mày cứ suốt ngày nói những lời nhụt chí vậy? Đúng là! Được rồi được rồi, chuyện của Đặng Khắc Kỳ, thì mày đừng nhúng tay vào nữa!”



Sau khi nói xong, thì hai người đó lập tức nói với Đặng Khắc Kỳ: “Hay là chúng ta đi đánh bóng bàn đi! Đi nào đi nào, ngày mai sẽ cho nó biết tay!”



Nói xong ba người khoác vai nhau rời khỏi, để lại một mình lão tứ ở đó.



Lão tứ thở dài một hơi, im lặng xoay người rời khỏi.



Đừng tưởng mọi người đều ở chung một phòng trong ký túc xá, nhưng nhiều lúc ý kiến bất đồng thì cũng sẽ không thể đồng hành cùng nhau.



Lão tứ suy nghĩ một hồi, sau đó xoay người đi nhà sách mua sách.



Khi bọn Hạ Thẩm Châu rời khỏi, đúng lúc cũng nhìn thấy lão tứ đi vào nhà sách một mình.



Hạ Thẩm Châu chợt mỉm cười.



Nếu tên lão tứ này có chí khí thì anh ấy sẽ cho lão tứ một cơ hội, nếu anh ta chịu nắm lấy cơ hội này, thì có thể nhận được sự thu nhận của Học Viện Quý Tộc Duệ Hà, từ đó có thể thoát khỏi cuộc sống bình thường, đi đến đỉnh cao của cuộc sống.



Đương nhiên, với điều kiện, anh ta có đủ tư cách để đi đến phút cuối cùng.



Sau khi chào tạm biệt Ngu Vũ Mặc và những bạn học của cô thì mọi người đều đã trở về nhà của mình hết rồi.



Vừa ra khỏi thang máy, thì đã nhìn thấy Mộ Tiểu Vũ cũng đang đứng trong thang máy.



Thẩm Mạch bất chợt hỏi: Tiểu Vũ, cậu đang đi ra ngoài hay là đang trở về nhà vậy?”



Mộ Tiểu Vũ ngơ ngác một hồi, sau đó trả lời: “Tớ... tớ phải ra ngoài một lát... mọi người mới ra ngoài xong ư?”



Những người đó đều gật đầu sau đó xoay người rời khỏi.




Những bạn học xung quanh đều bụm miệng cười lén lút sau lưng, những tiếng cười đó cứ vang trong đôi tai của Đặng Khắc Kỳ, cứ cười trên nỗi đau của người khác như vậy.



Đặng Khắc Kỳ vứt mạnh bó hoa trong tay xuống đất, đạp mạnh mấy phát, đạp nát hết những đóa hoa tươi đẹp kia.



Sau khi trút giận xong, thì Đặng Khắc Kỳ nhìn xuống đống tan nát đó dưới chân một cái, rồi mới tức giận xoay người rời khỏi.



Hừ, tên công tử bột kia, hãy đợi đấy!



Hạ Thẩm Châu bọn họ vừa mới vào trong phòng học, thì nguyên căn phòng đều im thin thít.



Aaaaa, tớ lại nhìn thấy nam thần của tôi rồi.



Aaaaa, nữ thần cùng bàn của tớ lại xinh đẹp hơn nữa rồi!



Toàn bộ những học sinh trong lớp, chợt biến đối từ trạng thái đùa giỡn sang nghiêm túc trong chớp mắt.



Những người vốn dĩ đang kể chuyện hài cũng không kể nữa, những người vốn dĩ ngồi xéo xẹo ngay tại chỗ cũng chỉnh đốn lại kiểu ngồi của mình!



Còn hiệu quả hơn lời nói của cô giáo gấp trăm nghìn lần!



Thẩm Mạch hiếu kỳ nhìn bạn cùng bàn của mình nói: “Lúc nãy mọi người đang nói gì vậy? Sao lại không nói tiếp nữa?”



“Đâu có đâu! Bọn tớ không nói gì cả!” Khuôn mặt của người bạn cùng bàn ửng đỏ hết, anh ta không thể thừa nhận trước mặt bạn học nữ thần của mình được!



Tuyệt đối không được làm mất đi hình tượng hoàn hảo của mình!



Sau khi Ngu Vũ Mặc và Hạ Thẩm Châu ngồi xuống, thì Ngu Vũ Mặc lại nghĩ ngợi một hồi, sau đó nói với Hạ Thẩm Châu: “Cậu đừng quan tâm đến Đặng Khắc Kỳ đó.”



“Được.” Hạ Thẩm Châu bình thản trả lời.



“Còn nữa... những lời nói tầm bậy của cậu ấy, cậu cũng đừng tin.” Ngu Vũ Mặc đột nhiên cúi đầu nói.