Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1534 :
Ngày đăng: 13:49 30/04/20
Bởi vì ánh đèn ban đêm không chiếu sáng được như mặt trời ban ngày nên góc khuất có vẻ hơi tối tăm, mờ ảo đến mức không nhìn rõ mặt người đối diện.
Thẩm Lục và Sở Nhã Quân ngồi trong góc nên không ai nhìn rõ mặt mũi họ.
Nếu bị người phát hiện thì rất khó giải quyết.
Tuy Sở Nhã Quân chỉ là một diễn viên nho nhỏ nhưng cũng từng diễn một vài bộ phim, khó tránh khỏi việc có người nhận ra.
Mà gương mặt của Thẩm Lục, dù ở chỗ nào cũng gây sự chú ý, ngạc nhiên thậm chí là quấy rối.
Sở Nhã Quân đặt bát mì tôm trong tay lên bàn, chạy tới chỗ chủ quán gọi một đĩa xiên cay, hai bát hoành thánh, mấy xiên cá viên chiên, còn gọi thêm một một đĩa lạc luộc với đỗ tương. Vì hai người đều không dám uống rượu nên mỗi người gọi một nước ô mai.
Thẩm Lục nhìn Sở Nhã Quân bê từng đĩa từng đĩa đặt lên bàn, anh đứng dậy muốn giúp cô nhưng Sở Nhã Quân nhất quyết không để anh trả tiền, ấn anh ngồi xuống ghế, còn mình thì cầm điện thoại thanh toán tiền.
Một lát sau, Sở Nhã Quân chạy về bên này, cười cười: “Từng đây đủ anh ăn không? Tôi gọi thêm một đĩa khoai tây xào nữa nhé. Chủ quán ăn này là người thành phố S, nấu món nào cũng ngon hết á. Lần nào quay phim về tôi cũng phải tới đây ăn, đợi sau này tôi trở thành diễn viên nổi tiếng, nhất định phải bảo họ nấu cho tôi một trăm phần để tôi đem đi ăn dần.”
Thẩm Lục nghe cô nói liền bật cười.
Đột nhiên anh cảm thấy cô gái trước mắt này rất thân thiết, hai người cũng dần không còn xa lạ nữa.
Hai người ngồi trên một chiếc bàn nhỏ, anh một câu, cô một câu nói chuyện rôm rả.
“Nhận được vai diễn đó rồi à?” Thẩm Lục hỏi Sở Nhã Quân: “Diễn gì vậy?”
Sở Nhã Quân vừa ăn vừa trả lời: “Là một vai diễn phụ trong phim tiên hiệp, chỉ xuất hiện trong 5-5 tập phim thôi, nhưng vai diễn này có rất nhiều người tranh cướp. Tôi là fan cuồng của bộ sách này, từ lúc nghe tin bộ truyện này được chuyển thể thành phim tôi đã mong muốn được diễn một vai rồi. Đạo diễn này cũng rất lợi hại, đóng phim của ông ấy rất có lợi cho tôi. Hiện tại thù lao của tôi quá thấp, cố gắng lắm mới đủ ăn, muốn đổi đời thì cần phải tích cóp chút tiền mới được!”
“Cô không có quản lí à?” Thẩm Lục tò mò hỏi: “Không phải mấy minh tinh đều có người quản lí sao?”
Sở Nhã Quân ngưng đũa, cười khổ: “Có quản lí trên danh nghĩa nhưng anh ta phụ trách cùng lúc mười mấy ngôi sao nhỏ, anh nghĩ anh ta có thể lo cho tôi sao? Người mới không nổi tiếng như chúng tôi, công ty nào cũng có một đám, có quản lí hay không chẳng có gì khác biệt. Công ty nói cho chúng tôi biết đoàn làm phim nào đang cần tuyển người đã là tốt lắm rồi, những thứ khác chúng tôi chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!”
Thẩm Lục lắc đầu để cho suy nghĩ kì lạ này biến mất.
Anh là đàn ông, Sùng Minh cũng vậy, sao họ có thể ở bên nhau được?
Còn không bằng cô gái Sở Nhã Quân kia!
Cô gái đó biết phấn đấu, biết cố gắng vươn lên.
Những cô gái trẻ chịu khó như vậy hiện tại rất hiếm.
Thẩm Lục đặt li nước xuống, anh lắc đầu, lại nghĩ lung tung rồi.
Nhìn đồng hồ, lúc này Tiểu Thất ở phương xa chắc cũng bận lắm nhỉ.
Vừa mới về nước mà anh đã thấy nhớ hai đứa nhóc kia rồi!
Cho dù cả đời này anh không kết hôn sinh con thì cũng phải giúp Tiểu Thất nuôi hai đứa bé đó khôn lớn!
Thẩm Lục nằm trên giường, lẩm nhẩm tên Tiểu Thất và hai đứa bé, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, chuông báo thức kêu cũng là lúc Thẩm Lục mở mắt, ngây người một lúc mới tỉnh hẳn!
Bắt đầu ngày mới rồi!
Thẩm Lục nhảy lên máy chạy bộ, chạy nửa tiếng mới đi đánh răng, rửa mặt, ăn sáng rồi lái xe đi làm.
Tới công ty, một đống việc đang đợi anh làm, giúp anh tạm thời quên đi Sùng Minh,Tiểu Thất, đám nhóc cũng quên luôn cả tương lai.