Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1541 :

Ngày đăng: 13:49 30/04/20


Thẩm Lục đưa Sở Nhã Quân đến khách sạn, móc tiền ra trả tiền phòng cho cô bảy ngày, đồng thời giúp cô đưa hành lý về phòng.



Sở Nhã Quân tuần sau phải đi đến đoàn làm phim, đoàn làm phim đã sắp xếp chỗ ở, vì thế hành lý ít cũng có cái tốt.



Chí ít khi đi ra ngoài đỡ phải bao lớn bao nhỏ.



Có điều, bên này vẫn phải nhanh chóng tìm được phòng mới mới được.



Sau khi chuyển hết đồ vào phòng, Thẩm Lục dự định rời đi.



Còn chưa chờ anh đi ra ngoài, Sở Nhã Quân bỗng nhiên nói: “Anh giúp tôi nhiều như vậy, ngồi xuống uống cốc nước nghỉ ngơi đã.”



Nói xong câu đó, Sở Nhã Quân lại như ma xui quỷ khiến mà nói: “Yên tâm, tôi không có mưu đồ quấy rối anh đâu.”



Thẩm Lục cười ha ha, nói: “Tôi tin người khác sẽ có mưu đồ quầy rối tôi, chứ không tin cô sẽ làm như thế.”



Sở Nhã Quân cố ý giả vờ thất vọng nói: “Thực ra tôi thật sự có mưu đồ quấy rối anh đấy, có điều, nghĩ một chút, vẫn là thôi. Dù sao hiện tại đối với tôi mà nói, ăn no quan trọng hơn. Đắc tội với khách hàng tốt như anh, tôi nhất định sẽ hối hận.”




Thẩm Lục mỉm cười nhìn đôi mắt long lanh Sở Nhã Quân, dùng sức gật đầu: “Cô nhất định sẽ thành công.”



“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Sở Nhã Quân liền mặt mày rạng rỡ, giơ đồ uống trong tay lên: “Cạn ly. Ngày mai tôi nhất định sẽ mạnh mẽ hơn.”



“Cạn ly, cố lên.” Thẩm Lục cụng lon với Sở Nhã Quân, hai người nhìn nhau mà cười.



Thẩm Lục yên lặng nghe Sở Nhã Quân nói toạc ra hết về những tấm màn đen trong giới giải trí, kể về một số minh tinh ra vẻ đạo mạo nghiêm trang, kể về một số quy tắc ngầm, kể về cát sê của minh tinh hạng 1 là bằng vô số lần của bọn họ, kể vể việc vì sao cô xuất thân từ lớp chính quy về diễn xuất mà lại không có cơ hội...



Mãi đến gần sáng, Sở Nhã Quân lúc này mới cảm thấy chưa đã mà nói: “A, thật là xin lỗi. Vậy mà tôi đã nói nhiều như vậy. Trước đây không có ai để nói những lời này, gặp anh liền như bắt lấy được người, cứ thế mà xem anh như cái thùng rác, xin lỗi.”



“Không có gì, trong lòng cô thoải mái là được rồi.” Thẩm Lục hào hoa phong nhã mỉm cười, nhìn thời gian nói: “Thực sự không còn sớm nữa, tôi phải về rồi. Cô nghỉ ngơi sớm đi.”



Sở Nhã Quân lưu luyến tiễn Thẩm Lục rời khỏi: “Ngày mai tôi đi tìm phòng, cố gắng tranh thủ chuyển phòng trong vòng ba ngày.”



“Được, không vội.” Thẩm Lục mỉm cười nói: “Tìm phòng tốt một chút, lần này đừng bị người ta đuổi ra ngoài nữa.” Sở Nhã Quân cười khà khà, nói: “Lần này có anh ra mặt, nhất định không ai nỡ đuổi tôi đi đâu.”