Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1583 :
Ngày đăng: 13:50 30/04/20
"Mạng lưới quan hệ phức tạp, vả lại cơ bản đều là quan viên bản địa làm chủ. Cha vợ cùng cha ruột của ông ấy là quan hệ đồng đội, có thể nói là, ở thành phố L, trên cơ bản có thể một tay che trời. Dưới tay còn nuôi không ít đả thủ, sức chiến đấu bình thường, nhưng mà số lượng rất nhiều, trước mắt đang cầm giữ hắc bang của bản địa, thu nhận sự cung phụng của bọn họ. Có thể nói là điển hình của phỗng tay trên..."
Tài liệu của Thái Đức Phát rất đầy đủ, từ khi còn bé đái dầm đến trưởng thành là như thế nào gạt được vợ, sau đó lại như thế nào thành lập công ty, lại như thế nào mượn tay của người bạn thân của mình, từng bước một đầm chặt nền tảng của mình, lại quay đầu lại phụng dưỡng bạn của mình, đẩy hắn ngồi lên ghế của phó thị ủy, cùng với như thế nào duy trì quan hệ giữa hai nhà vân vân và vân vân, phần tài liệu này đều ghi rõ chi tiết.
Quả nhiên không hổ dang là tổ chức tình báo.
Tuy rằng giá cả đắt, nhưng mà cũng có lý do của đắt có đắt, gần như không có tài lại mà bọn họ không tìm được.
Trình Thiên Cát sau khi hỏi thăm rõ ràng sự tình ngọn nguồn, cũng là có thể đúng bệnh hốt thuốc rồi.
Trình Thiên Cát đem xe hơi đậu lại xong xuôi, lui ra khỏi giao diện của trò chơi này, kết thúc liên lạc.
Điều chỉnh một chút lưng ghế, cả người buông lỏng mà dựa vào trên lưng ghế, suy nghĩ chuyện này phải nên làm như thế nào.
Hiện tại, chỉ có một mình hắn ở thành phố L, mặc kệ là người của hắn hay là người của Phùng Mạn Luân, lúc này đều không sử dụng đến.
Hơn nữa Thái Đức Phát nắm giữ toàn bộ cửa ngõ ngầm của cả thành phố L, vì vậy, nếu như hắn muốn đi những cửa ngõ ngầm, thì không thiếu được phải cùng Thái Đức Phát tiếp xúc.
Nhưng mà trước mắt xem ra, hiển nhiên không thích hợp cùng ông ấy lại tiếp xúc lần nữa.
Nếu để cho Thái Đức Phát biết được ông ấy đang giam lại cái gì, chưa hẳn chịu nhả ra.
Vì vậy, thì phải nghĩ cách khác.
Chỉ có đem nhóm hàng này an toàn vận chuyển ra thành phố L, mới có thể cùng cửa ngõ cùng mạng lưới quan hệ của mình tiếp nối, mới có thể thần không biết quỷ không hay mà vận chuyển ra ngoài.
Trước kia cũng không phải là không có nhận qua nhiệm vụ như vậy, chỉ là lúc trước là có quân cứu viện phục vụ của tổ chức, tổ chức sẽ phái người tới đón tiếp, hắn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi, kế tiếp thì sẽ có người khác tiếp tay.
Mà bây giờ, chỉ có thể dựa vào một mình bản thân hắn, toàn bộ đều độc lập hoàn thành tất cả quá trình.
Trình Thiên Cát ngay lập tức ở bản địa thuê một căn nhà ở cao cấp.
Ra vào đều là các cậu ấm con chiêu hoặc là người ở nơi khác đến buôn bán.
Vì vậy khu nhà ở đây được phối trí vô cùng đầy đủ.
Trình Thiên Cát dùng thân phận giả là An Tử Tuyên thuê xuống nhà ở này, cũng dùng tên An Tử Tuyên làm thẻ điện thoại vân... vân một loạt giấy tờ chứng nhận.
Vì vậy, Dương Lâm cho là hắn chính là An Tử Tuyên, là một con em nhà giàu đơn giản.
Vào buổi tối, Dương Lâm lại lần nữa cho Trình Thiên Cát gọi điện thoại đến: "An thiếu gia, em đã đem vay nặng lãi đều trả hết rồi, cám ơn anh đã giúp em! Nhưng mà, bệnh của ba em vẫn còn phải dùng rất nhiều tiền, em sẽ cố gắng đi kiếm tiền, em sẽ không đụng đến vay nặng lãi nữa!"
"Rất tốt." Trình Thiên Cát ở trên máy vi tính xem lấy tung tích di chuyển của Thái Đức Phát, khóe miệng giương lên, nói: "Vậy anh sẽ mỏi mắt mong chờ đấy."
Sau khi cúp đi điện thoại, Trình Thiên Cát không chút do dự nào, đứng dậy cầm lên chìa khoá rời đi ra ngoài cửa.
Hắn thông qua thủ đoạn kỹ thuật, vẫn còn đang giám sát hành tung của Thái Đức Phát, bây giờ sau khi xác định được ông ấy đã đi đến một nhà câu lạc bộ, hắn cũng nên "thỏa đáng" mà xuất hiện ở nơi đó rồi.
Quả nhiên, Trình Thiên Cát vừa đến, Thái Đức Phát vừa đúng cũng đã đến.
Trình Thiên Cát một vẻ mặt ngoài ý muốn mà nhìn lấy Thái Đức Phát: "Thái tổng? Thật sự là trùng hợp a! Hôm nay lại có thể gặp được ngài hai lần."
Thái Đức Phát hình như cũng có chút ngoài ý muốn, ông ấy hết sức nhìn thoáng qua Trình Thiên Cát, nói: "An thiếu gia là một nhân vật a! Thái mỗ tôi đã nghe ngóng với rất nhiều người, vậy mà đều không nghe ngóng được An thiếu gia, xem ra An thiếu gia không phải là người của địa phương a?"
Trình Thiên Cát mỉm cười mà trả lời: "Thái tổng cần gì phải nghe ngóng chứ? Trực tiếp hỏi bản thân tơi là được rồi. Tôi không phải là người địa phương, tôi là người của thành phố Vinh, cha của tôi từng ở đây hạ hương qua, sau này về tới thành phố của mình, sau đó đã có tôi. Tôi lần này, là muốn truy tìm tung tích vào năm đó của cha tôi, đi đi xem xem, coi như là cho mình một cái an ủi."
"Vậy cụ ông bên nhà là làm ngành nào đấy?" Thái tổng cẩn thận từng li từng tí mà hỏi."Cha tôi là làm buôn bán châu báu đấy. Không đáng để nhắc tới. thành phố Vinh thì nhà giàu sang có đầy, cha tôi thạt sự ở trước mặt của nhà giàu, không đáng để nhắc đến, tài sản cũng không tới trăm tỷ. Thật sự là hổ thẹn." Trình Thiên Cát một vẻ nghiêm chỉnh mà nỏi bậy.