Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1596 :
Ngày đăng: 13:50 30/04/20
Trình Thiên Cát cũng không nói gì mà chỉ yên lặng đợi King ho xong rồi mới: “Sức khỏe của ông càng ngày càng không tốt rồi.”
King gật đầu nói với vẻ u ám: “Lứa chúng tôi cũng chỉ có tôi và Nguyệt còn sống, tôi cũng nên đi gặp đám bạn cũ rồi.”
Nói xong cả hai người đều không nói nữa.
Cả King và Trình Thiên Cát đều có rất nhiều ký ức, có ký ức vui vẻ, có ký ức đau khổ, có ký ức còn họ không muốn nghĩ đến.
“Gọi cậu đến cũng không có ý gì khác, tôi chỉ muốn xem đứa trẻ Nguyện chăm sóc bây giờ sống thế nào thôi.” King mỉm cười nhìn Trình Thiên Cát.
Trình đã từng lờ mờ đoán thực ra King thích Vưu Thẩm Nguyệt.
Chỉ là lúc đó Vưu Tâm Nguyệt thích Hạ Quốc Tường.
Sau này sau khi Vưu Tâm Nguyệt và Hạ Quốc Tường kết hơn King liền trở nên im lặng rất nhiều.
Có lẽ không có ai tin sát thủ sẽ có trái tim, sát thủ sẽ có tình cảm.
Bởi vì mọi người đều là ác quỷ leo ra từ trong địa ngục, ai cũng là người sống sót sau khi đôi tay nhuốm đầy máu tươi của đồng đồi.
Bảo họ đi tin tình yêu?
Không, đó là chuyện cười.
Họ sẽ có rung động với người bên ngoài nhưng rất khó có cảm giác với đồng loại.
Cho nên, Trình Thiên cũng chỉ nghi ngờ có phải King từng thích Vưu Tâm Nguyệt không nhưng anh cũng không dám khẳng định.
Vì Kinh tỏ ra quá bình thường, bao gồm cả khi Vưu Tâm Nguyệt rời khỏi tổ chức hắn cũng không đến tiễn bà.
Nếu quan tâm, có lẽ sẽ đến tiễn quãng đường cuối cùng.
“Bây giờ nhìn thấy cậu sống rất tốt, tôi nghĩ có lẽ Nguyệt vui lắm.” Kinh khẽ mở lời nói.
Bức tượng khắc đó quả nhiên chính là dáng vẻ của Vưu Tâm Nguyệt.
Khi Trình Thiên Cát trở về vị trí ngồi của mình trận đấu vừa hay cũng kết thúc, một cô gái với thân hình nhỏ bé thấm đẫm máu tươi nhưng ánh mắt lại rất quật cường đứng ở trung tâm sân khấu.
Cô là người chiến thắng cuối cùng.
Thái Đức Phát nhìn Trình Thiên Cát với ánh mắt nịnh nọt: “Xem ra lần này cậu lại thắng rồi.”
Trình Thiên Cát nhìn thẻ đánh bạch anh thắng được rồi nói với tiếp viên đeo mặt nạ mèo: “Đổi thành đô la Mỹ cho tôi.”
“Cậu thật sự quen ông chủ ở đây?” Thái Đức Phát hỏi dò Trình Thiên Cát.
Trình Thiên Cát mỉm cười nhìn Thái Đức Phát: “Thái tổng thật biết nói đùa sao tôi lại có thể quen được?”
Ánh mắt của Thái Đức Phát càng ngày càng thận trọng.
Nếu Trình Thiên Cát thừa nhận là biết thì có lẽ hắn sẽ không thận trọng như vậy.
Nhưng cậu ta lại phủ nhận.
Việc có thể khiến người khác phủ nhận hiển nhiên là việc rất quan trọng.
Vốn dĩ Thái Đức Phát chỉ muốn chơi Trình Thiên Cát nhưng bây giờ xem ra hắn phải cẩn thận hơn rồi.
Thái Đức Phát nghe thấy Trình Thiên Cát nói như vậy lập tức cười lên: “Cũng đúng, dù sao thì nơi này không phải nơi người bình thường có thể đến. Bỏ đi, thực ra trò chơi này chơi nhiều cũng chán, hay là chúng ta chơi tiếp ở nơi khác đi?”
Trình Thiên Cát hờ hững trả lời: “Cũng được, tôi nghe theo sự sắp xếp của Thái tổng.
Cơ thể của căng cứng của Dương Lâm đang đứng ở một bên cuối cùng cũng từ từ thả lỏng ra.
Cô thật sự bị dọa đến mức sắp ngất đi rồi.