Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1603 :

Ngày đăng: 13:50 30/04/20


Vì có tác dụng kịp thời của thuốc, bệnh tình của ba Dương Lâm được khống chế nhanh chóng.



Chỉ vài ngày, bệnh viện liền thông báo có thể ra viện dưỡng bệnh.



Ba Dương Lâm vừa ra viện, mọi người trong nhà được thả lỏng hơn nhiều.



Mặc dù vẫn không có tiền, nhưng mọi người không cần phải trải qua cuộc sống ngày ngày bị đòi nợ đó nữa.



Tiền lương của Dương Lâm và mẹ của Dương Lâm dùng để trả nợ, tiền lương của ba Dương Lâm dùng để chi tiêu hàng ngày.



Trên cơ bản, cuộc sống như vậy cũng có thể chấp nhận được.



Nhưng Dương Lâm không thể an phận như thế được, cô còn nhiệm vụ phải làm!



Làm gián điệp hai mặt, cô phải báo cáo tình hình của Thái Đức Phát và Trình Thiên Cát cho nhau.



Đương nhiên, Dương Lâm thiên vị Trình Thiên Cát, những gì cô báo cáo cho Thái Đức Phát toàn là những chuyện không quan trọng, nhưng mọi hành động của Thái Đức Phát cô đều nói hết cho Trình Thiên Cát.



Hôm nay, vừa hết giờ học Dương Lâm liền tới công ty.



Vì đã có lệnh của cấp trên, Dương Lâm có thể tới công ty và vào phòng làm việc của Thái Đức Phát bất cứ lúc nào, thế nên người coi cửa cũng không ngăn cản Dương Lâm, để mặc cho Dương Lâm đi vào.



Dương Lâm thuận lợi vào trong công ty, còn vào thẳng phòng làm việc của Thái Đức Phát.



Thái Đức Phát không ở đó.



Ngay lập tức, Dương Lâm liền nảy ra một ý. Cô đi xung quanh phòng làm việc một vòng, định tìm căn phòng nhỏ ẩn sau bức tường, tìm chìa khóa của kho hàng thứ ba.




“Đi đi.” Thái Đức Phát xua tay: “Có tin tức gì thì tới báo ngay.”



“Vâng, tổng giám đốc Thái.” Dương Lâm đứng dậy rời khỏi công ty.



Sau khi về tới nhà, Dương Lâm gửi một tin nhắn cho Trình Thiên Cát: “Anh Tuyên, em đã nói với Thái Đức Phát đúng theo ý của anh rồi. Thái Đức Phát bảo em nghĩ cách để biết anh muốn vận chuyện hàng gì tới đây.”



Nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, Trình Thiên Cát vắt một tay ra sau gáy rồi gối đầu lên, ung dung gõ một hàng chữ: “Nói với hắn ta, đó là hàng thực phẩm.”



Dương Lâm không nhịn được hỏi: “Là thực phẩm thật sao?”



“Đương nhiên là thật, hơn nữa tất cả đều là thật.” Trình Thiên Cát trả lời: “Cô bé ngoan, không nên hỏi quá nhiều.”



Dương Lâm chỉ trả lời lại một chữ ờ.



Trình Thiên Cát tính toán ngày tháng, thấy cũng sắp tới rồi, những gì cần lo lót thì cũng đã lo xong, nên ra tay rồi.



Lúc này, Dương Lâm lại gửi tin nhắn tới: “Thái Đức Phát cho em bảy trăm triệu, em không muốn lấy số tiền này.”



“Cho em thì em cứ cầm đi.” Trình Thiên Cát trả lời tin nhắn: “Đây mới chỉ là mới bắt đầu thôi, chờ em tích cóp đủ tiền rồi thì có thể rời khỏi nơi này.”



Trái tim của Dương Lâm không khỏi run lên: “Rời khỏi nơi này? Đi đâu? Nhà em ở đây, em còn phải đi học nữa!”



Trình Thiên Cát cười khẽ: “Ở đây có gì là tốt chứ? Môi trường ô nhiễm nặng, sức khỏe của ba mẹ em cũng không tốt. Nhân lúc còn trẻ kiếm lấy ít tiền, đưa họ tới một nơi non xanh nước biếc để dưỡng lão chẳng tốt hơn sao?”



Trái tim của Dương Lâm đập nhanh hẳn lên: Anh ấy nói vậy là có ý gì?