Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1611 :

Ngày đăng: 13:50 30/04/20


Phùng Mạn Luận cười nhẹ: “Chỉ là bọn côn đồ tép riu thôi mà. Cô hình như quả thực không biết thế giới này rộng lớn bao nhiêu. Yên tâm đi, bọn côn đồ tép riu đó, đối với Phùng Mạn Luân mà nói, không cần đụng đến một ngón tay cũng có thể dễ dàng xử lý. Về phần bọn tôi...”



Phùng Mạn Luân đừng cạnh cửa sổ, giơ tay mở cửa sổ ra, ngoài cửa là một vùng cây ăn quả giống mới, đang rậm rạp xanh tươi.



“Tôi là Phùng Mạn Luân của Phùng gia ở tỉnh Nghệ An.” Phùng Mạn Luân chậm rãi nói, giống như đang hồi tưởng lại cái gì đó.



Nghĩ lại năm ấy, người con gái đó cũng hỏi hắn như thế.



Cô hỏi: anh là ai? Sao anh lại ở đây?



Năm đó, vẻ mặt cô cũng mơ màng và bất an như thế.



Năm đó, cô cũng trẻ như thế.



Năm đó, cô cũng tràn ngập hiếu kỳ như thế.



Nháy mắt đã qua nhiều năm như vậy, cô đã là mẹ của nhiều đứa trẻ như thế rồi.



Còn mình, hình như không thể quay lại quá khứ được nữa.



Mọi thứ đều không còn dáng vẻ trước đây nữa rồi.



Nếu năm đó, bản thân không lợi dụng cô, không lừa gạt cô, vậy kết cục có phải sẽ khác đi không?



Cô ấy có phải sẽ có chút thích mình hay không?



A, thật là buồn cười.



Đã từng là một công tử vô tâm, hiện tại vì cô ấy mà trở nên có trái tim, nhưng cũng vì có trái tim rồi mà lại lần nữa mất đi trái tim đó.



Chắc đây là số mệnh.



Công tử vô tâm, có được rồi lại đánh mất, lại tiếp tục làm một công tử vô tâm.



Phùng Mạn Luân nhìn Dương Lâm trước mắt, ánh mắt dần trở nên phức tạp.



Năm đó, hắn hình như cũng trả lời Thẩm Thất như vậy?
Người Dương Lâm bỗng cứng đờ.



Cô đã cố gắng không muốn nghĩ đến anh ta rồi, nhưng mẹ lại nhắc đến.



Dương Lâm do dự một chút, nói: “Mẹ, thực ra, anh ta không phải tên là An Tử Tuyên, tên thật của anh ta là Trình Thiên Cát. Anh ta và Phùng Mạn Luân hợp tác với nhau để mua cái đảo này.”



“Mẹ biết.” Mẹ của Dương Lâm bình tĩnh nói: “Người đàn ông có bản lĩnh như vậy, sao có thể là người bình thường chứ. Cậu ấy có thể đưa chúng ta đến đây, đủ để chứng minh cậu ấy không phải người bình thường rồi. Vì thế, Lâm Lâm, chúng ta phải nhìn rõ điều kiện của mình, không nên tham vọng quá thì đừng tham vọng quá. Tránh khỏi việc xôi hỏng bỏng không, cái gì cũng không có được.”



“Con biết rồi.” Dương Lâm cảm thất mất mát mà trả lời: “Con có chút mệt, con về phòng nghỉ trước đây.”



Nói xong, Dương Lâm xoay người đi về phòng mình.



Cô ngã xuống giường, liền mở to mắt nhìn say sưa cái trần nhà.



Giờ này khắc này, anh ta đang làm gì? Anh ta đang ở đâu chứ?



Đang đấu với Thái Đức Phát? Hay là đã đang trên đường trở về rồi?



Anh ta có lo lắng cho mình không?



Anh ta có bận tâm về mình không?



Anh ta có nhớ mình không?



Chắc là không đâu nhỉ.



Dương Lâm trở mình, ôm lấy gối dùng sức bịt kín mặt mình, mãi đến khi cảm thấy ngộp thở mới bỏ ra.



Dương Lâm dùng cách này buộc bản thân mình bình tĩnh lại.



Không suy nghĩ lung tung nữa.



Vào lúc này, Dương Lâm nghe thấy giọng nói của Trình Thiên Cát từ bên ngoài truyền đến: “Chú, cô, ở đây có quen không ạ? Nếu cần gì cứ việc nói với cháu. À, đúng rồi, Dương Lâm ngủ chưa ạ?”



Dương Lâm lập tức ngồi dậy, anh ta về rồi.